Chương 48: Sát khí

Cố An Trạch cũng không biết thiếu niên vô tri không sợ chết hay anh hùng dũng cảm gạn da, trước tình cảnh tứ bề thọ địch vẫn dõng dạc kiêu ngạo thị uy:

"Lũ tiện dân các ngươi dám cả đường ta? Có biết bổn thiếu gia là ai không hả? Khôn hồn thì tránh ra, nếu không đừng trách ta."

Viên Bân mím môi, đừng nói mấy tên vốn là "địch" này, bản thân hắn cũng rất muốn chạy đến tét mông tên tiểu tử này, mồm miệng lợi hại như vậy nếu không có gia tộc chống lưng, thả ra ngoài chỉ cần một thời nửa khắc có lẽ cũng đã được chôn xong rồi.

Nhưng nghĩ kỹ lại, này còn không phải do Cố gia đại tộc dưỡng ra sao, sau lưng mỗi hùng hài tử điều có bóng dáng phụ huynh nguyện ý chiều chuộng, nâng niu không giới hạn với câu cửa miệng "nó còn nhỏ có biết gì đâu".

"Cút ngay cho bổn thiếu gia, chó ngoan không cản đường."

Nhìn xem hắn nghĩ có sai đâu, đám lưu manh nghe xong lời này vốn năm phần "chiến ý" hóa thành mười phần "sát ý" luôn.

Sát ý? Không đúng!

Viên Bân đứng thẳng người dậy, hắn cuối cùng cũng cảm giác có điều bất thường. Lưu manh bình thường đừng nói con nhà quan, đến người có tiền một chút còn ngại trêu vào, trừ phi lão đại phía sau có đùi lớn hơn để ôm nhưng tránh đắc tội được vẫn không dây vào, đây là cổ đại chuyên quyền đó, nhà người ta làm đại quan chúa đất nơi này, một cái phất tay thôi chọc vào gánh nổi quan binh quân lính bao vây tiêu trừ sao?

Chắc chắn đám "lưu manh" này không đơn giản. Ân oán bình thường như đập phá cửa hàng cùng lắm chỉ trùm bao bố dạy dỗ một trận, sát khí này...

Chuyện lớn đến máu tươi ba thước Viên Bân từng trải qua ngoại trừ buôn lậu chính là thanh trừ bang phái. Chuyện sinh tử đối đầu không phải với "đồng nghiệp" xã đoàn khác chính với "thiên địch" cảnh sát. Một tiểu thiếu gia kiêu ngạo quậy phá tửu lâu thôi cần đại động can qua đến mức nổi sát ý sao?

Nghĩ thế nào cũng không thông.

Viên Bân cảnh giác nhìn thế trận, muộn màng nhận ra lẫn trong đám lưu manh có vài kẻ đặc biệt cường tráng dù cố gắng che đậy bằng vẻ ngoài bèo nhèo rách rưới cũng không giấu được khí thế khác thường, mạnh mẽ và khát máu.

Này, ngươi làm lưu manh phải có bộ dạng lưu manh chứ đừng mang dáng vẻ của cao thủ chinh chiến xa trường bò ra từ đống xương trắng được không?

Thời thế này đến lưu manh cũng có người giả dạng, đúng là thói đời đen tối quá thể.

"Người Cố gia các ngươi cũng dám động vào, Hoắc Hổ không muốn mạng nữa sao?"

Gia đinh thông minh của Cố An Trạch cuối cùng cũng không dám để thiếu gia nhà mình mở miệng thêm nữa. Chỉ hai câu nói có thể gây thù chuốc oán đến mức độ này cũng là một loại tài năng đấy nhưng không khuyến khích tiểu hài tử nhà khác áp dụng, rất dễ bị đánh đến thân mẫu cũng nhận không ra đâu.

Mấy gia đinh vây xung quanh bảo vệ tiểu thiếu gia, gia đinh thông minh đứng ra trầm giọng uy hϊếp, tay sau lưng thủ thế cho hầu cận, muốn đưa Cố An Trạch từ từ di chuyển ra xa khỏi trung tâm vây khốn lại bị nhìn thấu, đám lưu manh lập tức áp sát thu nhỏ vòng vây lại.

Tính toán, khu vực này quả thật thuộc về Bắc thành do Hoắc Hổ quản lý, chỉ vừa đến tay mấy hôm trước, nóng hôi hổi đoạt được trên miệng của Lão Ngưu Tây thành, gia đinh không cảm nhận được uy hϊếp khác thường, chỉ cho rằng tiểu thiếu gia đập phá tửu lâu nên gây họa, muốn đem đại ca Bắc thành ra khống chế đám "đàn em" này.

Viên Bân không ngây thơ đến vậy, đã nói rồi tuyển tập kinh nghiệm giang hồ do hắn chủ biên được đánh giá mười sao đấy, giác quan hắn kêu gào trong tiềm thức rằng ở lại chắc chắn có chuyện.

Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.

Viên Bân tâm đã quyết, hắn chăm chú đợi một cơ hội thích hợp rời đi không muốn ai chú ý.

"Khà khà khà, chúng mày dám gây chuyện trên địa bàn của Hoắc lão đại còn ngông cuồng đòi mạng đại ca tao, hôm nay phải dạy cho bọn mày một bài học, địa bàn này của chúng tao không phải ai cũng có thể leo lên đầu. Các huynh đệ, lên!!!"

"Chết tiệt! Bảo vệ thiếu gia."

Một gã lưu manh hô lên một tiếng, hai nhóm người lập tức lao vào nhau ẩu đả. Nói đúng hơn đám lưu manh đánh hội đồng mấy người Cố An Trạch, gia đinh được Cố gia tuyển chọn bảo vệ Cố An Trạch cũng không phải hạng tầm thường, đánh với đám người nhiều hơn gấp mười vẫn đau khổ chống đỡ được.

Đáng tiếc, hai tay không địch nổi bốn quyền, rất nhanh hiện thực liền cho họ biết thứ gì không có chất lượng thì có thể dùng số lượng bù vào. Sóng người áp đảo hoàn toàn, chưa kể bên trong đám tạp nham lẫn vào vài "lưu manh" có kinh nghiệm chinh chiến.

Khi ánh sáng sắc lạnh đao kiếm lóe lên trong hỗn loạn, Viên Bân lập tức quay người muốn nhanh chóng rời khỏi, hắn không ấm đầu lao vào làm "anh hùng cứu mỹ nhân". Chưa nói đến hắn không phải "anh hùng", Cố An Trạch làm mỹ nhân cũng không xứng chức đâu. Tiểu mỹ nhân lúc này hẳn phải nước mắt lưng tròng khóc lóc ngất xỉu đi, Cố tiểu thiếu gia vẫn không biết sợ là gì, hùng hài tử này vớ được cái gì liền đánh người bằng cái đó, động tác có hình có dạng hiển nhiên đã học võ qua.

Viên Bân khi đã quyết định bỏ chạy liền không chần chừ, nhân khi hai bên đánh nhau, bóng dáng hắn nhanh nhẹn lẫn đi mất tăm vào ngõ nhỏ. Chạy đến cuối con đường, Viên Bân nghĩ ngợi cũng không nỡ thấy chết không cứu, Cố An Trạch cuối cùng tâm địa không xấu hơn nữa trận thế này rõ rành rành là một âm mưu dàn cảnh gϊếŧ người.

Trong lòng suy tư, hắn liền đi tắt qua ngỏ nhỏ, muốn báo cho nha môn coi như cảm ơn con ngựa hôm đó của bọn ho cho hắn và Sở Trí Tu về thành đi.

Dân chúng đánh nhau bọn họ có thể không quản nhưng đổi người bị đánh thành bảo bối nhỏ Cố gia nâng như trứng hứng như hoa, cho nha dịch mười lá gan cũng không dám bỏ ngoài tai mặc kệ. Cố gia trách tội xuống, chiếc mũ cánh chuồn của huyện lệnh cũng nên đổi người mang rồi.