Chương 46: Tái kiến Cố An Trạch

"Ngươi nghe tin gì chưa? Đại thiếu gia nhà Lục đại nhân lại đánh nhau với Vương lão nhị giành hoa khôi Uyển Nhi của Kinh Hồng Lâu đấy, há há ta kể ngươi nghe…"

"Hắc hắc, này đã là gì, trận chiến năm ngày trước Lão Ngưu đem theo gấp ba lần bên Hoắc Hổ vẫn thua, mất mặt quá."

"Há há nói đến chuyện này vẫn còn nóng hổi đấy…"

Âm thanh huyên náo trò chuyện, có kẻ huênh hoang tung hứng, có người im lặng lắng nghe, tửu lâu ở vị trí rất tốt, tam giáo cửu lưu hội đủ, đúng giờ bữa trưa người chen lấn hỗn loạn.

Viên Bân chọn vị trí sát cửa số, có thể quan sát đường phố bên ngoài, rộng rãi thoáng đãng, tầm nhìn vào trong cũng tốt. Hắn gọi mấy món rồi bắt đầu hứng thú hóng chuyện.

Nghe đến đánh nhau giữa hai bang phát nhất nhì Thiên Nguyên Thành, hắn còn tiếc nuối không được tận mắt tham gia náo nhiệt, huyết khí trong mạch máu một kẻ giang hồ dù đổi bao kiếp cũng khó dời đi.

Tiểu nhị đem lên vài món đạm bạc, hắn vừa nhâm nhi vừa thu thập tin tức thật ít giả nhiều trong tửu lâu này, quan trọng hắn có được một cái nhìn bao quát cuộc sống cổ đại của nhiều thành phần, đa số là giới trung lưu bình dân không quá nghèo khổ.

Việc hắn biết bọn họ không nghèo khổ cũng dễ đoán, người có tiền đi ăn tửu lâu khi hạn hán đói khát ít nhất cũng là kẻ hào phóng có chút tiền.

Hắn điên cuồng đi khắp nơi thu thập tin tức đơn giản chỉ muốn nhanh chóng hòa hợp sống tốt ở cổ đại, không làm chuyện khác người để bị coi thành yêu nghiệt treo lên giàn hỏa bị nướng thành heo quay.

Tửu lâu rất biết kinh doanh, mời cả người kể chuyện về tiếp thêm không khí cho mọi người, kể từ chiến tranh với ngoại bang đến ân oán thế gia trong Thiên Nguyên Thành.

Viên Bân uống trà cảm thán, dù cách nhau thời không cùng tiến bộ mấy ngàn năm, tâm lý hóng chuyện đám đông vẫn cứ trường tồn trong gen của nhân loại.

Đoạn kể đến lục đυ.c của hậu viện Cố gia, thế gia có thế lực khó lường luôn ở bảng quyền lực của Thanh Châu.

"Nào nào thuyết thư tiên sinh kể tiếp chuyện nhà Cố đại nhân đi, Hồng di nương trộm long tráo phụng thế nào? Ha ha."

"Đúng vậy, Hồng di nương thật dâʍ đãиɠ vậy mà tư thông với thị vệ sinh ra nghiệt chủng còn ôm gà muốn tráo phụng…"

Viên Bân hơi bất ngờ, chuyện thế gia vọng tộc bọn họ cũng dám ngang nhiên bàn luận, cũng không sợ…

"Đùng choang!!!"

Giống như để chứng thực cho ý nghĩ dang dở của Viên Bân, tiếng đổ vỡ đập phá vang lên, cả tửu lâu như bị nhấn nút tạm ngưng, im phăng phắt.

Khi này tiếng nói vẫn chưa thoát giọng non nớt của thiếu niên vang lên, đặc biệt rõ ràng, mang đầy tức giận:

"Hoang đường! Đám tiện dân các ngươi cũng dám bịa chuyện vu khống Cố gia ta."

Khóe mắt giật giật, giọng nói thật quen, Viên Bân ấn tượng rất sâu với tiểu tử thiếu dạy dỗ bị chiều hư này, ai ngoài tiểu thiếu gia kiêu ngạo của Cố gia, Cố An Trạch.

Chỉ thấy cậu một thân y phục vàng nhạt tươi trẻ, cả người đều phừng phừng lửa giận, miệng phồng lên, mặt đều đã đỏ, tay run run chỉ vào thuyết thư tiên sinh cũng đang run rẩy không kém.

Chưởng quầy tuông mồ hôi chạy đến giải thích, liên tục khom người nhận lỗi, Cố An Trạch không quan tâm, vung tay đẩy ra, thân mình chưởng quầy tròn vo mất thăng bằng té ngã kéo theo đống bàn ghế bên cạnh chịu chung số phận, chẳng mấy chốc thành cảnh tượng minh họa sống động cho câu "người ngã ngựa đổ".

Vài tiểu nhị hoang mang kẻ đỡ chưởng quầy, kẻ xếp bàn ghế. Viên Bân nhướng mày, hắn thấy một tiểu nhị nôn nóng chạy ra khỏi tửu lâu, từ thần sắc đó cùng kinh nghiệm, nếu hắn đoán không lầm đây chính là hành động thường thấy khi đàn em đi tìm lão đại giải quyết đối thủ khó xơi.

Tuyển tập kinh nghiệm làm giang hồ của Viên Bân xứng đáng đạt mười sao đánh giá, không ngoài dự đoán của hắn khi Tiểu thiếu gia muốn vung tay kêu gia đinh hầu cần đập nát tửu lâu dám bịa chuyện nói điêu Cố gia đi, bị gia đinh thông minh có tầm mắt hôm đó cản lại, chủ tớ hai người còn đang tranh chấp thì một đoàn người ngoài cửa xuất hiện.

Khí thế hùng hổ dọa người, dẫn đầu là một nam tử trung niên có một gương mặt chuột giảo hoạt, thấy cảnh tượng trong tửu lâu vẫn không có vẻ gì giận dữ.

Gã cười làm lành tiến đến, trước ánh mắt kinh ngạc của quần chúng hóng chuyện không sợ chết, táng mạnh một cái vào chưởng quầy béo vừa mới được tiểu nhị đỡ đứng dậy.

"Chát"

Với lực độ cùng âm vang kia, tuyệt đối sưng thành cái đầu heo vì vốn chưởng quầy cũng không có quan hệ bao nhiêu với hai từ "gầy ốm".

Viên Bân xuýt xoa, tay vô thức sờ sờ mặt, hắn phấn khởi hóng hớt. Tình cảnh này rõ ràng lão đại thu tiền trà nước của tửa lâu cũng không dám đối đầu cùng tiểu thiếu gia ngang ngược Cố An Trạch.

Một cái bạt tai này rõ ràng làm lễ tạ lỗi.

Trung niên mặt chuột miệng liên tục "biết sai", nụ cười nịnh nọt cũng không tắt đi, mặt cho Cô An Trạch nổi giận vung tay đạp chân cũng không suy nhuyễn độ cong giả tạo ở khóe môi gã.

Đàn em đi theo cũng biết nhìn mặt làm việc, tay quạt tay trà vội vàng sửa sang bàn ghế hầu hạ tiểu thiếu gia này an tọa.

Thuyết thư tiên sinh đã chạy đến quỳ xuống dập đầu cầu tha thứ, một lão giả đã ngoài ngũ tuần tóc hai màu sương gió, quỳ khóc lóc dưới chân một thiếu niên mới mười bốn mười lăm tuổi, không một ai thương tiếc hay giúp đỡ.