Chương 45: Thế lực Thiên Nguyên thành

Viên Bân thong thả dùng bánh, lân la hỏi chuyện. Có vẻ vì vừa trải qua một trận tan hoang, một phụ nhân yếu đuối bương chải sớm hôm cũng không gánh nổi trách nhiệm quằng vai này, có người quan tâm hỏi han cũng từ từ nói vài chuyện vui buồn lẫn lộn.

Từ cuộc nói chuyện hắn biết phụ nhân gọi Nguyệt Nương, Viên Bân nhanh nhảu kéo gần khoảng cách một tiếng lại một tiếng "Nguyệt tẩu", gọi đến thân thiết như người trong nhà, người ngoài nhìn vào sao tưởng tượng được họ chỉ mới gặp nhau hôm qua đâu.

Nhà Nguyệt tẩu ở một hương trấn ngoài thành cách khá xa, mỗi sáng đều phải dậy rất sớm nhanh chóng đem hàng hóa vào thành, một gia đình có sáu miệng ăn chỉ trông chờ vào vài sào ruộng cằn cõi đến héo úa và quầy hàng nhỏ này.

Nữ nhân như Nguyệt tẩu phải bôn ba buôn bán trong thời đại phong kiến này cũng vì bất đắc dĩ, con gái đã gả xa, con trai phải ở nhà cùng phu quân cày cuốc, trọng nông khinh thương không phải nói chơi.

Khốn khổ thay phu quân của tẩu ấy bị tật ở chân, trái gió trở trời đều cần thuốc nếu không liền đau đớn khó nhịn, mấy năm thất bát liên miên ngũ cốc không thu hoạch được bao nhiêu, tiền bạc ở nhà cạn dần Nguyệt tẩu mới cắn răng đem hàng vào thành bán nhưng nào biết thế giới trong thành đen tối bốc lên hắc thủy khó lường thế này.

Viên Bân vui vẻ trò chuyện cùng Nguyệt tẩu, hắn nhận ra dù cố gắng che giấu nhưng hiển nhiên Nguyệt tẩu không rành mấy trò "lươn lẹo" buôn bán này vẫn để lộ sơ hở cho hắn biết.

"Tẩu có ba người con trai sao không cùng một nam đinh trong nhà vào phụ giúp, như vậy cũng an toàn hơn."

Hắn bâng quơ hỏi han, nhà có đến ba nhi tử, một người phụ giúp mẫu thân, hai đứa ở nhà cùng phụ thân lo đồng áng cũng rất bình thường.

"Ha ha, tiểu huynh đệ không biết, đứa con thứ trong nhà có khiếu văn chương phải chuyên tâm, chuyên tâm gì mà dùi mài kinh sử, ha ha."

Viên Bân thấy Nguyệt tẩu tươi cười càng rạng rỡ xóa tan tất cả u uất ban nãy, hắn càng nhận rõ vai cấp "sĩ nông công thương" trong xã hội này, nhà có một đứa con học hành chữ nghĩa đều có mặt mũi trước mọi người.

Cung phụng giống như tiểu tổ tông vậy.

Hửm, trong nhà có thư sinh, được phụ mẫu yêu thương, địa vị rất quan trọng nếu thế bí mật về thành phần món bánh có vẻ dễ đến tay rồi.

Viên Bân cười cười, dùng tay xoa cằm, việc văn nhân tiểu thư sinh của hắn chắc lo liệu được, mối quan hệ của Tứ công tử Yến Vương phủ với giới văn sĩ thư sinh vốn không cạn.

Hắn tâm viên ý mãn nghĩ về người ngọc trong lòng, nhấm nháp hương vị đặc ngấy của bánh ngọt, yên lặng ghi nhớ địa chỉ nhà của Nguyệt tẩu, Trương gia thôn ở phía bắc Thiên Nguyên thành, nhà Trương Tam cuối thôn.

"Không biết ngày mai tẩu bán ở đâu, người nhà ta rất thích món này, thay đổi khẩu vị ấy mà."

"Chuyện này...có lẽ ngày mai ta đây không bán được nữa, hazzi, phải sửa lại mấy món đồ đạc này. Nếu thê tử của tiểu huynh đệ thích giờ mua nhiều một chút, trở về ráng nóng là được, bánh này không hư đâu, yên tâm."

"Thê tử của ta….ha ha ha. Được! Lấy thêm một cân gói cho tiểu đệ đem về."

Nguyệt tẩu thở dài nói, tay đẩy đẩy đồ đạc bị đập hư, gương mặt nhuộm đầy âu lo cũng không quên chào hàng.

Uốn lưỡi nhẩm lại mấy chữ "thê tử của ta" Viên Bân lần đầu cảm nhận được hạnh phúc trào ra trong lòng.

Sở Trí Tu đang ở phòng nghị sự đột nhiên hắc hơi một tiếng. Không hiểu tại sao liền thành thê tử của người ta, vốn y còn sung sướиɠ vì lấy được một "tức phụ" cường tráng đó.

Thật ra hắn rõ ràng, đồ hư hỏng là chuyện nhỏ, đóng tiền trà nước mới là chuyện lớn, khoản tiền đó không nhỏ chút nào so với tiền buôn bán được, đáng hận hơn nữa nó giống một con đĩa, bám chặt hút máu không buông.

Nói vậy ngày mai đến nhà của Nguyệt tẩu sẽ rất thích hợp, giúp họ giải quyết vấn đề tiền bạc nan giải đổi lại bí mật thành phần bánh, nếu vẫn cứng miệng thì chẳng phải còn đứa con trai đang theo đường đèn sách sao, một thư giới thiệu đến thư viện cùng các cuộc gặp gỡ với tiên sinh và đồng học tuyệt đối có cân lượng, đến lúc đó còn không nói giúp họ sao.

Viên Bân âm thầm tính toán, hào phóng mua thêm một cân bánh ngọt tạo mối quan hệ tốt với Nguyệt tẩu, phần nhiều vì hai tiếng "thê tử" kia khiến hăn mở cờ trong bụng, không ngại mua thêm.

Sau đó hắn đi dạo khắp thành, tìm hiểu kỹ càng các mối quan hệ và thế lực hắc bang còn nắm được vài thứ thú vị.

Thành Tây hỗn loạn nhất được Lão Ngưu quản lý, đàn em cũng đông đảo nhất, sòng bài kỹ viện và đấu trường chỗ này cũng nhiều nhất.

Thành Bắc tập trung nhiều thương nhân, buôn bán tấp nập, khu vựa tập trung chợ. Nơi đây quan phủ kiểm soát chặt chẽ hơn nhiều so với thành Tây, thế lực đan xen đặc biệt phức tạp vì cửa Bắc có nhiều người dị quốc vào ra, còn có chợ nô ɭệ đa phần là tù binh hoặc người đã không sống nổi nữa. Nghe nói chỗ này do một lão đại tên Hoắc Hổ thế lực đặc biệt lớn, đàn em không nhiều lại đặc biệt hung hãn không sợ chết, đương nhiên cũng có vài gã khác nhưng tương quan lực lượng không đáng kể. Ngoài ra còn có quan viên âm thầm phía sau và vài nhà phú hào chia nhau miếng bánh thành Bắc này.

Thành Nam và Thành Đông hoàn toàn dưới quyền cai quản của Yến Vương phủ, gia tộc quyền quý, quan lại, phủ nha đều tập trung ở đây, trọng binh trông coi đến con ruồi cũng đừng mong vo ve.

Viên Bân thu mấy tin vụn vặt từ nhiều nơi, quá trưa hắn chọn đại một tửu lâu trên phố bước vào, nơi đông người cũng làm nơi lưu chuyển tin tức tốt nhất.