Chương 3: Cánh cửa mở ra

Viên Bân nhìn bàn tay tựa ngọc nắm lấy cổ áo rách nát của bản thân, quả là khác biệt sâu sắc.

Bàn tay này vốn chỉ cầm bút chơi đàn, ngón tay thon dài, cân xứng, làn da trắng tô lên như ngọc thạch, rất đắt giá.

Thanh niên trong ngực đã tỉnh, có vẻ mơ hồ khi thấy một người xa lạ ôm mình nhưng nhanh chóng thay bằng biểu cảm đau đớn. Gương mặt lấm bẩn vẫn không che dấu được các đường nét thanh tú, trong lúc hỗn loạn y đã bị thương, đôi môi trắng bệch vì đau, chân mày anh khí nhíu chặt.

Mỹ nhân dù nhăn mày vẫn đẹp nao lòng.

“Nước, cho ta nước.”

Viên Bân vẫn ôm y, đến bờ sông đặt y ngồi xuống một tảng đá, dùng tay đen gầy lấy nước đυ.c ngầu cho y.

Y thấy nước như thế lại chỉ nhíu mày, dùng tay ngọc đỡ lấy bên dưới tay thô ráp của hắn, cúi đầu từng ngụm nhỏ uống cạn.

Cảm giác đôi môi mềm mại quét qua lòng bàn tay, ướŧ áŧ ấm nóng, bàn tay ngọc đỡ bên dưới đôi tay hắn như tơ lụa thượng hạng, trợn mịn thoải mái.

Yết hầu cuộn lại, Viên Bân đột nhiên phát hiện, nam nhân không chỉ có một loại cứng rắn sắt đá còn ở bẩn, giống hắn.

Nam nhân còn một loại văn nhược nhìn thì yếu đuối thực ra kiên cường dẻo dai tựa trúc, thực thu hút ánh nhìn.

Đến khi nước trên tay cạn, thanh niên ngẩng đầu lên, Viên Bân mới khó khăn thu lại ánh nhìn của mình, hơi khàn giọng hỏi:

“Nữa không?”

Y lắc đầu, người quen an nhàn trải qua một cú sốc quá lớn, suýt chết, hẳn vẫn chưa thể hồi thần.

Mặt trời ngày càng gay gắt, nhìn xung quanh, vài người đi lấy nước, bần cùng lê thê mệt mỏi, dòng chảy mong manh cạn dần, bùn đen nhiều hơn. Chắc không lâu sau, nơi này thật sự mất đi con nước nhỏ nhoi cho sự sống.

Viên Bân thấy làn da vốn trắng của thanh niên dưới nắng đỏ dần, ngon miệng như một trái cà chua.

Có gì đó trỗi lên trong lòng, Viên Bân cuống quýt dời đi sự chú ý, hắn không dám nghĩ nhiều, với tính cách táo bạo của hắn, nghĩ thêm chắc chắn sẽ phát sinh đại sự.

Hắn cấp thiết cần làm gì đó để trấn an bản thân.

Nghĩ nghĩ, Viên Bân đứng dậy đi đến những bụi cỏ còn khá tươi tốt cạnh bờ sông, vén lá tìm tìm rồi khuất vào trong đám cây um tùm.

Thanh niên thư sinh thấy Viên Bân rời đi, mấp máy môi muốn nói gì đó, một phần vì vết thương đau, một phần vì khó xử, cuối cùng chẳng thốt nên lời.

Người ta đã đưa y đến đây xem như tận tâm, còn mong muốn gì hơn chứ. Đáng tiếc chưa biết tên người nọ.

Ánh nắng nóng bỏng khiến thanh niên muốn hôn mê, lý trí y có thể nhẫn nhịn nhưng cơ thể của y thì không, quá yếu.

Cố nén đau đớn thân thể nhiều vết thương bầm dập, thanh niên di chuyển khó khăn đến bờ sông vọc thêm tý nước rửa mặt.

Y phải tỉnh táo, ở một mình, bất cứ khi nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

Nơi này quá loạn lạc còn nhiều tai ương.

Thanh niên chăm chú chìm vào suy nghĩ của bản thân, tính toán cách trở về, chợt một bóng đen che khuất trên đỉnh đẩu, y dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn người đến.

Hắn đứng đó, khuất sáng không nhìn rõ mặt, nắng gắt mạ lên một vầng sáng chói mắt, thân hình thon cao nhưng gầy gò và vàng vọt, thế mà lại có thể ôm y đi một quãng đường xa, dù chậm rãi lại vững vàng.

Có lẽ đã quá lâu y không được người khác quan tâm và chân thành đối đãi nên sinh ra ảo giác chăng.

Y nghĩ, người này thật dễ khiến người ta yên tâm.

Viên Bân cầm về vài lá cọ to che nắng cho thanh niên, bằng không cái nắng này thật sự có thể lột mất một lớp da của y, như vậy thật đáng tiếc.

May mắn hắn còn thấy một chùm quả dại vàng óng ẩn dấu trong đám cỏ vàng nốt, nếu không đến cuống quả cũng chẳng còn đâu.

Nhìn thấy thanh niên thư sinh chậm rãi vốc nước rửa mặt, hắn từ từ đến gần, khi đã che khuất bóng y mới phát hiện ra, tính cảnh giác thật kém.

Thật đúng đắn khi không giao y cho người lạ. Viên Bân đột nhiên muốn cười, hắn cũng nào có quen y hoặc quen ai khác ở thế giới này đâu, một nơi xa lạ với toàn người xa lạ.

Khi này y ngẩng đầu nhìn hắn, cảnh tượng đập vào mắt khiến Viên Bân lần đầu biết định nghĩa lại hai chữ mỹ nhân, cũng làm hắn đạp đổ những băn khoăn đạo đức vốn ít ỏi còn lại.

Chỉ thấy người bên dưới ngẩng đầu, lộ ra gương mặt thanh tú ửng đỏ vì nắng cùng đôi mắt ướŧ áŧ, một bộ tiết y mỏng manh đã bị nước thấm ướt dán sát vào da thịt, hiện rõ hai điểm hồng nhỏ trên l*иg ngực đơn bạc, cánh tay và xương quai xanh có nhiều vết bầm tím lẫn đỏ in hằn lên làn da trắng, một mỹ cảnh đan xen giữa đau đớn và xinh đẹp, quyến rũ lấy kẻ cả đời sống trong bạo lực không thể thoát ra.

Viên Bân đã tìm được mục tiêu sống lại một đời này, để giữ lấy nét đẹp thống khổ tuyệt diệu đó cho thế giới đơn điệu đen tối vốn có của hắn.

Dường như trong lòng có âm thanh xiềng xích đứt vụn, ý nghĩ tưởng chừng hoang đường khó chấp nhận theo quan niệm xã hội lại lớn dần thành cổ thụ che trời.

Từng luồng adrenaline tăng cao, tim đập gia tốc theo suy nghĩ lớn mật, bức tranh vốn mơ hồ càng lúc càng rõ ràng, khiến Viên Bân hưng phấn.

Bắt đầu từ tiểu thư sinh thanh khiết đã mở ra cánh cổng này của hắn đi, thu gom vẻ đẹp của thế giới này cho riêng hắn, theo cách của hắn.