Chương 38: Bánh

Yến Vương khoác tay, dừng lại lễ nghi khách sáo trong thư phòng, trầm giọng hỏi:

"Lão Tứ, việc tìm thêm giống mới là cần thiết nhưng quá mất thời gian cùng nhân lực lại không biết có thể trồng sống ở Thanh Châu hay không. Con muốn giải quyết vấn đề này như thế nào?"

Sở Trí Tu mím môi, y biết đây mới là mấu chốt. Giống mới nếu có nhưng trồng ở đâu, tưới tiêu thế nào để có thu hoạch là điều quan trọng. Y không nên mắc phải sai lầm thường có của văn nhân, chỉ ngồi một chỗ đưa ra lý luận, cần phải đến tiếp xúc thời cuộc mới tìm được giải pháp phù hợp.

Yến Vương thấy lão Tứ không lên tiếng thì hài lòng, hài tử này không kiêu không vội, có màn tranh luận xuất sắc lại không bị vui sướиɠ làm mụ mị đầu óc, chịu nghe dạy bảo.

Lão Tứ có thể bồi dưỡng thêm.

Yến vương đánh giá trong lòng, hạ giọng nhẹ nhàng:

"Lão Tứ trở về suy nghĩ thêm đi, chuyện trước mắt cần giải quyết gấp rút điều quân, dàn trận. Chúng ta tiếp tục."

Sở Trí Tu nghe lời lui về chỗ, việc bày bố quân binh y không có chút kinh nghiệm nào nên liền thay thế vị trí của Đại ca, đánh cờ cùng Chu Công.

……………

Hôm nay bắt đầu sớm, kết thúc vẫn muộn như ngày trước. Sở Trí Tu mang theo tâm sự nặng nề, suy tư về thay thế giống mới, bước ra ngoài.

"A Bân…"

Y nhẹ giọng gọi tên nam nhân, không biết hắn đã đứng đó đợi y từ bao giờ, giống như vẫn luôn ở đó chờ y bước đến.

Chân mày luôn nhíu chặt khi nghị sự giãn ra, khóe môi cong lên một đường ngọt ngào ôn nhã.

Có A Bân ở đây, thật tốt!

Hai người nhìn nhau không nói gì, nụ cười trên môi lại ẩn chứa tình cảm lưu chuyển, cùng nhau sóng bước vào đêm đen.

………….

"Trí Tu hôm nay thật mệt mỏi đi?"

Viên Bân đau lòng nhìn người ngọc trước mặt, gắp lấy gắp để thịt trên bàn để vào bát Sở Trí Tu, lộ rõ rành rành âm mưu nuôi người ta béo lên rồi thịt.

"Ừm hôm nay phụ vương đã đưa ra quyết định."

"Cách thứ hai."

Viên Bân khẳng định nói, hắn biết nam nhân quanh năm chinh chiến chém gϊếŧ luôn nghiêng về cách trực tiếp đánh cướp sảng khoái này, hơn hết nó thích hợp nhất với tình hình hiện tại.

Sở Trí Tu không nói gì, y cũng không rõ điều binh khiển tướng. Trong lòng y ngược lại lâm vào tâm sự nặng nề việc tìm giống mới.

Viên Bân đặt bát xuống, lấy phần bánh dân dã được hắn đã đem đi rang nóng lại, đưa ra trước mặt Sở Trí Tu.

"Trí Tu dùng thử đi, ngoài phố ta thấy thứ này khá ngon, lâu lâu thay đổi khẩu vị một chút sẽ khiến bản thân thoải mái hơn."

Y nghe A Bân nói hắn cố ý mua về cho y liền ngọt ngào. Dù món bánh này sắc hương vị đều không phù hợp tiêu chuẩn thế gia nhưng y cho rằng nó ngon hơn tất cả, chỉ kém cháo trứng gà do A Bân tự nấu cho y thôi.

Sở Trí Tu ăn thử một cái, thật ngậy, ừm, mùi vị cũng tạm được.

"Trí Tu thấy thế nào?"

"Hơi...hơi no, hơi khô, mùi vị thật ra rất khá, ăn chắc bụng nhưng có cảm giác bột làm bánh này chưa từng ăn qua bao giờ."

Y cũng không biết đánh giá ẩm thực, từ ngữ nghèo nàn nói được bấy nhiêu cảm nhận của mình, nói chung bánh đượm mùi cẩu lương vẫn rất ngon.

Viên Bân cười cười nghe người ngọc nói chuyện, hắn đương nhiên biết Sở Trí Tu có chút khen quá lời lại càng biết y đều nói cho hắn vui vẻ, cảm giác thỏa mãn trong lòng vẫn cứ tràn ra.

Hắn đưa tay chạm nhẹ khóe môi y, lau đi vụn vánh còn vương.

Mở cửa sổ nhìn một vòng xung quanh, hắn cũng không dám quên Lâm Phong các còn một đám hạ nhân với đủ loại chủ nhân phía sau. Thấy không có gì khả nghi, hắn nhẹ giọng đáp cho y một tin tức vui vẻ:

"Đúng vậy. Bánh này ăn no, nhiều bột nhưng rất rẻ. Ta cố ý nhìn qua quầy hàng, bình thường đơn sơ, người bán ăn mặc thô sơ, khá nghèo nhưng bánh đầy đặn nên rõ ràng bột làm bánh này rất rẻ, thậm chí không cần mua mà có thể tự trồng mới bán giá rẻ thế được."

Nghe lời này hai mắt Sở Trí Tu tỏa sáng, ngẩng đầu nhìn Viên Bân, kích động đến không nuốt kịp miếng bánh trong miệng.

Viên Bân bất đắc dĩ mỉm cười lấy nước cho y, tránh y tự làm nghẹn bản thân, tay lớn vỗ nhẹ vào lưng thon dài, cảm giác ấm áp mềm mại thấm vào trái tim Sở Trí Tu.

"A Bân, đây...bánh này mua ở đâu? Chúng ta lập tức phái người tra kỹ càng, nếu tìm được loại lương thực cho sản lượng cao như thế thật quá tốt rồi."

Một cọc tâm sự trong lòng Sở Trí Tu nháy mắt bùng nổ, y có chút nôn nóng đứng dậy lôi kéo Viên Bân muốn hỏi kỹ hơn.

Viên Bân bất đắc dĩ kéo tay Sở Trí Tu lại, đẩy y ngồi vào bàn, một lần nữa đem bát cơm đến. Người này cũng không xem lại hiện tại đã thì giờ gì, cơm vẫn chưa ăn được mấy đũa đâu, mấy ngày liên tục lao tâm khổ tứ, người vốn chẳng có mấy lạng thịt cũng đã sắp nói tạm biệt với y rồi.

"Ngươi đừng gấp, trời đánh tránh bữa ăn đấy. Mau, há miệng…"

"Ta—ta tự ăn được."

Sở Trí Tu ngượng ngùng nhìn A Bân gắp thịt uy cho y, mặt ửng đỏ lên. Y đâu phải hài tử còn cần người đút đồ ăn đâu, A Bân thật là…

Nghĩ là nghĩ thế nhưng khóe môi y không thể ức chế cong lên. Nam nhân này luôn lo lắng cho y trước hết, hắn cũng không nghĩ đến công lao tìm được giống mới trong lúc này đủ để hắn có một chức quan an ổn ở Thanh Châu.

Y nén hết tâm sự cùng Viên Bân ăn uống no đủ, đến khi uống trà tiêu thực hắn mới từ từ cùng y kể chuyện hôm nay.