Chương 35: Sắp xếp cho hai ông cháu

Lai thúc nghe mấy lời này có chút chán nản, ông cũng biết khó khiến người khác tin có loại lương thực sản lượng cao chịu hạn chỉ với miêu tả mơ hồ của ông. A Lâm ở bên cạnh đỡ ông có chút nóng nảy ngẩng đầu nhìn Viên Bân, mấp máy:

"Ca ca tin chúng ta đi, chúng ta thật sự từ Xương Châu đến đây, thấy thôn đó có rất nhiều củ vàng, còn quăng trên ruộng, ta với Lai thúc đói quá mới ăn bừa mà biết, chúng ta không có nói dối đâu."

Hắn nghĩ không phải quẳng bừa lên ruộng đâu, thôn dân đang trồng khoai đó, hai người cũng còn may chưa ăn phải khoai đang mọc mầm độc và cũng chưa bị người ta đuổi đánh vì phá hoại đâu.

Viên Bân có chút không đành lòng, hắn cũng chẳng muốn dối già lừa trẻ thế này, lại không thể không phòng người.

"Như vầy đi, tin tức này nếu đúng sẽ rất quan trọng, nhưng ta cũng không thể quyết định, ta tạm đủ tiền thuê một nhà nhỏ ở khu tây thành, hai người tạm thời ở đó, để ta xin chủ tử đến Xương Châu xem xét nếu thật sự có loại lương thực đó chủ tử tuyệt không bạc đãi, hai vị cho ta vị trí cụ thể thêm một chút chỗ củ vàng được không?"

Viên Bân cũng trải qua suy tính một vòng mới nghĩ ra cách này. Thứ nhất hắn không muốn chiếm tiện nghi của một đôi ông cháu ăn mày, họ cũng đủ khổ rồi. Thứ hai cũng đề phòng họ đi khắp nơi, để lọt tin tức ra ngoài.

Tốt nhất sắp xếp cho họ một chỗ ở cố định, không làm người để ý, hắn tin đợi khi tìm được khoai tây, Yến vương phủ sẽ không bạc đãi hai ông cháu này, coi như hắn cũng hết sức rồi.

Hắn định về bàn bạc với Sở Trí Tu, hắn tin với thế lực Yến Vương phủ muốn đi lấy ít giống khoai tây ở Xương Châu không khó, nếu không sao có thể cát cứ một phương.

Tây thành là nơi hỗn tạp nhất Thiên Nguyên thành, đủ loại tầng lớp thấp ra vào, rất khó quản lý, không khiến người để ý, hắn còn nhớ mấy đứa con trai trong xã đoàn Yến Vương phủ tranh nhau vỡ đầu quyền thừa kế đấy, có tin tức tốt, công lao đầu đương nhiên thuộc về tiểu thư sinh của hắn rồi.

Mà bạc của hắn cũng không nhiều, nhà ở Tây thành rẻ nhất, thuê một căn còn phải cho họ ít bạc sống qua ngày đợi tin tức nữa.

Suy đi tính lại đây đã là cách tốt nhất rồi.

Hai ông cháu ăn xin lang thang bao năm, đột nhiên nghe có người chịu thuê cho họ một căn nhà, ngẩng ngơ cả người.

Hai ông cháu cũng bấm bụng đi theo Viên Bân đến thành Tây, Lai thúc chỉ nghĩ bản thân đâu có gì để mất, cứ tin đi với tiểu huynh đệ này xem sao.

Quả nhiên rất hỗn tạp, có ít nhiều ánh mắt đánh giá, đa phần cũng chẳng mấy quan tâm.

Mất nhiều thời gian Viên Bân mới hỏi thuê được một ngồi nhà nhỏ bên ngoài tồi tàn, may mắn bên trong đầy đủ đồ gia dụng và có thêm một giếng nước.

Hắn bỏ tiền thuê luôn hai tháng, bạc hắn đem theo cũng gần hết.

Nhưng đáng giá!

Viên Bân thấy tình hình ở đây chẳng có tý bà con họ hàng nào với "an toàn" liền không để lại bạc cho Lai thúc và A Lâm, hắn rời đi mua hai bộ quần áo và khoai lang về cho họ.

Lai thúc sau một quãng đường dài người mệt đến vô lực, được A Lâm dìu lên giường gỗ cũ kỹ trong ngôi nhà xập xệ.

A Lâm nhanh nhạy múc nước cho Lai thức rửa mặt, đứng một bên âu sầu nói:

"Lai thúc, ca ca đó đi rồi, làm sao đây? Chúng ta có nhà mà không có gì ăn cả."

"Khụ khụ, yên tâm, hắn sẽ quay lại, khụ khụ, chúng ta còn chưa cho hắn biết vị trí của củ vàng mà."

"A…"

A Lâm lúc này mới ngẩng đầu nhỏ, vui vẻ mỉm cười. Lai thúc đau lòng vuốt ve mái tóc cháy vàng khô cứng vì thiếu dinh dưỡng của A Lâm, thở dài nói:

"A Lâm, nếu họ thật sự tìm được củ vàng, thúc xin họ thu nhận con, ít nhất có thể sống."

"Không, Lai thúc nếu không có ta, người đã lớn tuổi vậy rồi, phải làm sao chứ?"

"Con, đứa trẻ này, hazzi, là ta vô dụng, phụ kỳ vọng của phụ mẫu con, khiến con chịu khổ rồi."

"Nếu không có thúc, A Lâm sớm đã chết đói."

Nghe nhắc đến phụ mẫu, A Lâm liền đỏ hốc mắt, lắc đầu không nói nữa. Tiểu ăn mày cả người bẩn hề hề đi khắp căn nhà nhỏ tồi tàn xem một vòng.

A Lâm không nhịn được bắt đầu lau chùi bụi bặm, tay chân nhỏ gầy sắp xếp lại đồ vật lung tung trong nhà, tìm được không ít thứ hữu dụng, trong góc bếp còn ít củi đem đi nấu nước muốn tắm như mấy đứa trẻ khác.

A Lâm nghĩ, thì ra đây là cảm giác có nhà, thật ấm áp và dễ chịu, sau này không sợ bị đám ăn mày khác đuổi đánh, ức hϊếp rồi.

Viên Bân ôm theo lỉnh kỉnh đồ đem về, được bọc kỹ không để người đỏ mắt. Hắn đặt hết lên bàn được A Lâm lau chùi sạch sẽ, nhóc ăn mày tò mò vây xem bên trong chứa gì.

Thật nhiều gạo lứt và khoai, muối và quần áo cũng có.

A Lâm cảm giác bản thân phát tài rồi, ăn mày giàu nhất Thiên Nguyên thành chính là bọn họ, có nhà có thức ăn còn có cả quần áo.