Chương 2: Thanh niên thư sinh

Sau khi mành xe vén hết, chủ nhân của bàn tay đẹp đẽ ấy lộ diện.

Một thanh niên thư sinh, thanh bào ôm lấy đường cong thon thả, như một thanh trúc ngạo nghễ, gương mặt thanh tú, trắng trẻo lại không mất anh khí, trông khá sầu lo nhìn cảnh hỗn loạn bên ngoài.

Ngay lúc thấy người nọ Viên Bân liền thấy thật nhẹ nhàng thành thoát, sinh vật này chưa từng tiếp xúc tồn tại trong thế giới hắn quen thuộc kia.

Đầy khác lạ.

Những người ăn vận bình thường xung quanh có vẻ là người hầu của y, đang khuyên nhủ y điều gì đó.

Thư sinh hơi lắc đầu rồi bước xuống xe, đi đến chỗ phát lương xem xét, người hầu cố gắng bao bọc xung quanh tránh y bị va chạm nhưng làm sao chống nổi sức lực của những con người đang đói khát kia.

Thức ăn có vẻ sắp hết thế mà còn quá nhiều kẻ đói...

Hoặc kẻ tham lam.

Những kẻ có nhiều sức lấy rồi chen đẩy, người yếu hơn vì sinh tồn cũng cố gắng tranh giành, tiếng chửi đổng của nữ nhân, những nấm đấm của nam nhân, hài tử khóc rống còn lão nhân lượm thuộm cũng chen chúc.

Loạn.

Ánh nhìn xanh lục trong mắt họ khiến Viên Bân quen thuộc, hắn từng bước lùi về phía sau không làm ai để ý, khi hắn đến một chỗ đủ xa thì cuộc diện cũng đã không thể khống chế được.

Thức ăn đã hết, những thôn dân bần cùng không lấy được nhiều lương thực, hoặc muốn nhiều hơn, khiến lương tri cũng của họ đứt mất.

Không sợ không có, chỉ sợ chia không đều.

Bọn họ lần lượt ào lên, có vài kẻ quỳ xuống cầu xin còn vài nam nhân có sức lực hơn đang sấn dần tới chỗ thanh niên thư sinh còn hơi ngây ngốc nhìn cảnh tượng hỗn loạn này.

Quá ngây thơ!

Viên Bân khẽ lắc đầu, một mọt sách sống trong nhung lụa có trái tim ấm áp lại ngây thơ, đáng tiếc lòng tốt của hắn có vẻ không đúng chỗ rồi. Không, phải nói là lòng tốt này quá ít, không đủ chia.

Ai đó hét lên một câu: “Cướp!!! Xe ngựa chắc chắn còn đồ.”

Thôn dân chỉ nháy mắt hóa bạo dân.

Bọn họ lao lên, có kẻ nhắm đến xe đẩy kẻ nhắm đến xe ngựa và hiển nhiên thư sinh mọt sách cũng không thiếu người quan tâm, quần áo còn có trâm ngọc cài tóc của y có vẻ đắt giá.

Người hầu cố gắng che chở y bỏ đi, lại bị vô số đôi tay níu kéo quần áo. Người hầu có vẻ được luyện qua võ, trong lúc cấp bách đã vung quyền, đánh ngã những người xung quanh.

Thật không may, chuyện xấu nhất xảy ra, có người chết trong hỗn loạn. Một lão nhân không biết bị dẫm đạp xô đẩy chết hay chết đói đến thấy cả xung xương sau lớp da vàng vọt, đẩy cuộc ẩu đã thành một cuộc tàn sát.

Thôn dân lấy nông cụ, gậy gộc đánh về phía đoàn người thư sinh, thanh niên ban nãy còn thanh nhã đã biến thành xộc xệch lấm lem.

Viên Bân đứng xa xa nhìn, hắn không muốn vướng vào chuyện này, quay bước muốn rời đi.

Khi này người hầu đã không thể chống lại nữa, lần lượt ngã xuống, vốn cũng không quá mười người giờ có kẻ thương kẻ tật, cũng có kẻ bỏ lại chủ nhân chạy trốn, xung quanh thanh niên thư sinh lập tức không còn ai bảo vệ cả.

Rất nhanh y đã bị kéo vào đám người điên cuồng.

Viên Bân sờ sờ hai cái bánh ngô giấu trong ngực, thở dài, chạy lẫn vào đám người hô to:

“Con ngựa đó thật béo, chắc chắn rất nhiều thịt.”

Loạn dân nghe được lập tức cuống quýt chuyển mục tiêu, khi đói khát còn gì hấp dẫn hơn một khối thịt tươi chứ. Bọn họ lao vào tranh giành thứ khác đáng giá hơn.

Thôn dân xung quanh thanh niên lập tức tản đi, để lại y nằm yên bất động trên bùn đất, trên người chỉ còn lại tiết y màu trắng đã bẩn không rõ màu ban đầu cùng tóc đen hỗn loạn.

Thôi vậy, tiễn phật tiễn đến tây thiên, đưa y ra khỏi chỗ này.

Viên Bân xốc y lên, thật nhẹ!

Cố ý tránh con đường hắn đi theo những phụ nhân ban nãy vào thôn mà rẽ qua một lối khuất gập ghềnh rồi thân ảnh hai người mất hút sau những bụi cây, bỏ lại sự hỗn loạn và thê lương sau lưng.

Viên Bân cũng không biết mình đi về đâu, hắn chỉ cố tránh xa hỗn loạn và tìm kiếm một nơi an toàn.

Sau một lúc hắn cùng người trên tay cũng đến được bờ sông nhỏ, thông thường đi men theo dòng nước sẽ có người, nhất là ở một nơi đang hạn hán trầm trọng thế này, có vẻ rất nhiều người cần nước.

Quả nhiên phía xa xa có dòng người đang đi, ý định của Viên Bân vốn muốn đưa thanh niên thư sinh cho người dân quen thuộc chỗ này đưa về nhà y.

Y có vẻ là một thiếu gia nhà giàu nổi lòng dạ thánh mẫu đi phát lương, dù không đúng lúc đúng nơi nhưng đã cứu một mạng quèn vừa xuyên đến của hắn, cứu người coi như tận nghĩa.

Nhìn lại người ngất xỉu trong lòng ngực, Viên Bân lại chần chừ. Đưa y cho người khác gặp người xâu thì không biết tro cốt có về tới nhà được không.

Viên Bân chợt muốn cười, hắn cũng có phải người tốt đâu.

Ngay lúc hắn còn lưỡng lự người trong ngực cũng tỉnh, mở đôi mắt mông lung nhìn hắn.

Ánh mắt mông lung mà sạch sẽ. Hắn quyết định rồi, thứ sạch sẽ hiếm có này sẽ được hắn giữa lại, trong tay.