Chương 16: Đánh mặt

Mọi chuyện phải quay lại nguyên nhân Sở Trí Tu chấp nhận mạo hiểm dẫn theo chưa tới mười gia đinh đi phát lương trong lúc binh biến khắp nơi, lưu dân và bạo dân nhiều vô số.

Bề ngoài để cứu trợ bần dân, lấy tiếng thơm cho Yến Vương phủ.

Thực chất bên trong là để xây dựng con đường thông tin cho Yến Vương phủ. Đi nhiều nơi phát lương gặp nhiều người trong đó có ám báo cho Vương phủ lẫn trong lưu dân, thám báo những Châu thành khác khó lòng phân biệt ai với ai.

Trong chiến tranh, tình báo có tính quyết định thời cơ, tính chất lần hành động này rất quan trọng. Yến Vương Sở Lập Thành chỉ có thể tin tưởng nhi tử ruột. Quan trọng là Sở Trí Tu sẽ không khiến người ta nghi ngờ.

Mặc dù y là nhi tử Yến vương, thân phận sinh mẫu thấp kém, một thứ tử không được sủng ái quan tâm, dễ khiến người ta bỏ qua. Người có chút địa vị ở Thiên Nguyên thành đều biết y bị chủ mẫu đè ép gắt gao, không có lực lượng và năng lực phản khảng chỉ có thể trốn ở thư viện làm bạn đèn sách quanh năm.

Ấn tượng ban đầu đánh lừa mọi người, nghĩ Sở Trí Tu dễ bắt nạt khống chế, thư sinh mềm yếu còn có lòng dạ thánh mẫu, đi cứu đời cứu người.

Đại diện cho những người bị lừa, Viên – vừa xuyên không - Bân.

Thật ra nghĩ điều đó cũng không sai hoàn toàn nhưng bọn họ không nghĩ lại, nếu không có chút bản lĩnh, Sở Trí Tu có thể sống yên sống đẹp trưởng thành đến hiện tại sao?

Hiển nhiên là không rồi, đích mẫu của y chỉ ăn chay mùng một ngày rằm, ba mươi ngày trên một tháng đều nghĩ cách loại trừ nam hài trong phủ.

Nhiệm vụ thu tình báo này cũng coi như một cuộc khảo hạch năng lực của Yến Vương cho đứa con trai đã lớn này.

Thành, y được phụ vương để mắt trọng dụng, thậm chí được nhiều hơn.

Bại, y sẽ thành đứa con bị lãng quên từ đây.

………...

Mọi chuyện diễn ra suông sẻ theo kế hoạch cho đến ngày cuối cùng y phát lương thực, rõ ràng có kẻ cố ý thu hút dân chúng từ nhiều thôn xóm xung quanh lại khiến người đông gấp ba lần so với dự tính khiến lương thực không đủ dẫn đến không thể kiểm soát tình hình, một kẻ lẫn vào thôn dân kích động, biến loạn liền xảy ra.

Gia đinh đi theo người y có người chết có người chạy, duy chỉ không ai trở về vương phủ, tất cả đều bị xử lý gọn gàng, vậy mà Trương Tài chủ quản nhân sự lại không nhận ra.

Kẻ chạy đi do y mệnh lệnh, bọn họ chia ra nắm giữ các phần tình báo đưa đến một cứ điểm được thiết lập trước sẽ có người nhận tin đồng thời phái người tiếp viện.

Lúc đó y quyết định cược, để mạng mình lại đưa tình báo vẹn toàn trở về. May mà gặp A Bân bằng không y có lẽ phải để mạng lại.

Y cược thắng.

Tên thị vệ ở cửa chần chừ không cho y vào phủ vì đang đợi mệnh lệnh của kẻ chủ mưu kích động lòng dân, để trước khi y vào phủ diễn một màn bị thương quá nặng chết ngay cửa phủ, hay bị tập kích ám sát nào đó, miễn không vào trong nội phủ đều không liên lụy tới trên đầu bọn họ được.

Lưu ma ma đi ra cũng thể hiện thái độ của kẻ chủ mưu mà ai-cũng-biết-là-ai, y vào phủ, thị vệ bị phạt nguyệt ngân, đầu voi đuôi chuột mà kết thúc một âm mưu.

Hiển nhiên, đích mẫu ngửi được mùi vị bất thường nên dừng tay hoặc là, phụ vương hài lòng với thành tích của y nên cảnh cáo bà ta, bằng chứng là cả ngày hôm nay không ai bắt bẻ làm phiền chuyện thỉnh an, Tây viện yên tĩnh lạ lùng.

Không rõ tình huống, nhưng y biết, bản thân mình đã được phụ vương nhìn thẳng vào hài từ từng xem nhẹ bao năm qua.

Uông Kiệt tướng quân, hầu cận của phụ vương, đến đây bắt Trương Tài "tội tham ô của công" đã chứng minh cho điều đó.

Gã là người sắp xếp nhân sự cho y rời đi phát lương, nếu y bình an cùng những gia đinh đó trở về như không có chuyện gì xảy ra, vạn sự liền đại cát.

Đáng tiếc, chủ mẫu chơi gã một vố đau, những gia đinh đó kẻ chết người bỏ chạy lại không về Vương phủ, nhiều người nhìn thấy như vậy, đồn ra ngoài còn không khiến kẻ có tâm nghi ngờ, chỉ có một cách, khiến tất cả đều "chết vì loạn dân" để giữ được bí mật tình báo.

Đương nhiên, Trương Tài sẽ không được giữ lại vì gã trực tiếp sắp xếp, chỉ cần nhận xác liền nắm rõ gia đinh nào thật sự đã chết, gia đinh nào chỉ đang "mất tích". Phụ vương là người đa nghi, sẽ không để bất trắc có thể xảy ra. Diệt khẩu Trương Tài thành điều tất yếu.

Một thân mỡ này của Trương Tài cũng không thoát khỏi tội "tham ô", gạo mốc, bánh ngô cứng hơn đá cũng dám đem ra làm xấu mặt Vương phủ, thật sự khinh Sở Trí Tu là một mọt sách không phân biệt được ngũ cốc, chỉ một tội "dối trên lừa dưới" này có thể dùng gia quy đánh chết.

Theo từng chồng sổ sách bị kiểm điếm, bạc trắng bóng loáng gã biển thủ đều lộ ra, không nói nhiều, lập tức dùng gia quy đánh chết, thu hồi tất cả tài sản của nhà Trương Tài trả về Vương phủ.

Gã biết, mình xong đời rồi.

Sở Trí Tu đứng dậy làm cấp một cái lễ nghi đến Uông Kiệt tướng quân, chậm rãi đi đến nhìn Trương Tài bị trói gô nằm dưới đất quyệt vọng.

Y giơ tay muốn cho hắn hai cái tát lấy làm giáo huấn tội khinh khi y cũng như xả cục tức bao năm qua thì Viên Bân cầm lại.

Sở Trí Tu nghĩ cũng đúng, không thể làm mất hình ảnh của bản thân trước Uông tướng quân, nếu đến tai phụ vương lại cho rằng y nhỏ nhen.

Viên Bân nào nghĩ nhiều vậy, hắn chỉ thấy tay ngọc của tiểu thư sinh hắn sao có thể tiếp xúc với gương mặt heo kia được.

Để hắn trút giận thay y.

Viên Bân xông lên đấm vào mặt của Trương Tài mấy cái đến khi bị thị vệ lôi ra mới thôi.

"Cho ngươi kiếp sau mắt chó nhìn rõ người, dám vô lễ với Tứ công tử, phi."

Viên Bân vẫn một phong cách thô tục lưu manh, trong mắt người khác là thô thiển, trong lòng Sở Trí Tu lại thích ý vô cùng, nếu để y đánh làm sao mạnh bằng A Bân được, thật hả dạ.

Trước khi bị lôi đi ra giữa phủ thi hành gia quy trước sự chứng kiến của hạ nhân để làm gương, Trương Tài trợn trừng mắt nhìn Sở Trí Tu, dù không biết gì gã cũng hiểu kết cục này của mình thoát không được liên quan đến Tứ công tử luôn làm trái hồng mềm mặc người nắn bóp kia.

Một người ẩn nhẫn đáng sợ đến thế mà gã trước kia không nhận ra, còn tùy ý khi nhục, chết thật đáng tội.

Viên Bân lúc này nhìn rõ, có lẽ hắn bị Sở Trí Tu lừa bán thân rồi.