Quyển 2- Chương 9

“Em sao vậy? Có sao không?” Bạch Thắng Nam hỏi, “Tôi vào được không?” Then cửa xoay, nhưng cửa không bị đẩy ra.

Bạch Thược cảm thấy may mắn khi vừa nảy khóa cửa lại, nếu không —— bị người đẹp nhìn thấy chuyện này, rất xấu hổ.

“Chị tìm tôi có việc gì?” Bạch Thược bò dậy đứng lên một lúc mới đi ra mở cửa, nhìn thấy Bạch Thắng Nam đang bưng cái khay, là bữa ăn sáng vừa rồi, hai miếng bánh mì, một cái trứng chiên, một lọ bơ lạc cùng một lọ mứt dâu, đương nhiên là đưa cho mình ăn.

Không lẽ nữ chính muốn gϊếŧ mình như gϊếŧ heo? Trước khi gϊếŧ còn phải dưỡng cho béo?

Bạch Thắng Nam nói: “Vừa rồi không ăn một miếng, nên tôi đem tới đây, vừa rồi xảy ra chuyện gì? em té ngã?” Tầm mắt dịch chuyển, vừa liếc mắt thì thấy đầu gối sưng đỏ của Bạch Thược, “Bị thương rồi?”

“Không sao.” Bạch Thược mặt vô cảm, giọng nói lạnh lùng, bộ dạng không muốn nói nữa, “Tôi không đói bụng.”

“Không đói bụng cũng phải ăn một chút.” Bạch Thắng Nam nhìn thoáng qua trong phòng, căn phòng vẫn y như mới, không bày ra bất kỳ vật dụng cá nhân nào.

Vali quần áo ở góc tường vẫn mở ra, quần áo để lộn xộn ở bên trong —— Qua nhiều ngày đến vậy vẫn chưa xếp bỏ vào ngăn tủ?

Nghĩ đến lời nói vừa nảy của Bạch Thược, không khó đoán cô không muốn ở nói này, chỉ xem nơi này là phòng khách sạn định ở vài ngày mà thôi.

Bạch Thắng Nam nói: “Tôi có thể vào trong sao?”

Bạch Thược liếc cô một cái: “Không tiện, hơn nữa tôi không ăn cơm Tây, tôi không phải người có tiền, cũng không muốn bị kẻ có tiền đồng hóa.”

Bạch Thắng Nam thở dài một hơi: “Em không cần đối xử như kẻ địch với tôi, không thì thôi, em phải cho tôi xem vết thương ở đầu gối như thế nào.”

“Không được.” Thẳng thừng từ chối, nhưng Tơ Liễu lại nhìn thấy Bạch Thắng Nam gõ cửa phòng con gái mình, chạy lại nhìn Bạch Thược như ánh mắt nhìn người chết, lập tức mắng, “Con nhỏ này, sao lại thế, chị con có ý tốt đưa đồ ăn cho con, sao lại để chị con đứng ngoài cửa?”

Bạch Thược nhìn chằm chằm bà ta một lúc lâu, trả lời: “Mẹ không nhớ sao? Con bị dị ứng với đậu phộng.”

Tơ Liễu ngây ra một lúc mới bình tĩnh lại, sắc mặt hơi thiếu tự nhiên, nhưng lại xin lỗi Bạch Thắng Nam trước tiên: “Thắng Nam, thật xin lỗi, đứa con gái này của tôi thật sự bị dị ứng với đậu phộng.” Nói xong mới quay sang nói với Bạch Thược, “Vậy lấy trứng chiên ăn, bánh mì cũng có thể ăn với mứt dâu tây, người ta có lòng tốt mang lên cho con, sao con lại không biết tốt xấu như vậy?”

“Mẹ có chắc bánh mì không dính bột đậu phộng sao?” Bạch Thược hỏi.

Tơ Liễu không nói ra lời, sau một lúc lâu nghẹn ra một câu: “Chỉ biết tranh luận, ta chưa từng nghe nói bánh mì có rải đậu phộng bao giờ.”

“Tơ Liễu, Không ra khỏi cửa sẽ không kịp? Cửa hàng sắc đẹp này rất khó đặt vé.” Dưới lầu truyền đến tiếng hối thúc của Diêu Linh, Tơ Liễu vội vàng đáp một tiếng, khó xử nhìn Bạch Thược.

Bạch Thược thở dài, nghiêng người tỏ vẻ cho Bạch Thắng Nam vào trong.

Tơ Liễu thấy thế, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đầy mặt ý cười: “Vậy mới đúng, chị em hai đứa từ từ tâm sự, ta đi ra ngoài trước.”

Trước khi đi còn dặn Bạch Thược: “Ngoan một chút, đừng gây rối vô cớ.” Lại cười hiền lành với Bạch Thắng Nam: “Tiểu Thược bị ta chiều hư, con đừng giận nó.”

Bạch Thắng Nam không tiếp lời, trực tiếp vào phòng.

Tơ Liễu ngượng ngùng, ánh mắt lại nhắc nhở Bạch Thược nhớ ngoan ngoãn chút.

Bạch Thược nhìn thấy điệu bộ cẩn thận lấy lòng của Diêu Linh, cảm giác con đường hoàn thành nhiệm vụ còn xa.

……

Vali còn để ở đầu giường, quần áo trên cùng hơi hỗn loạn, còn có vài cái nội y nằm vương vãi ở mặt trên.

Chăn trên giường vẫn chưa xếp lại, áo ngủ ô vuông màu lam giặt có chút trắng bệch để ở cuối giường.

Theo tầm mắt của cô nhìn thấy cái vali tán loạn do hồi sáng mới tắm của mình, Bạch Thược đỏ mặt, đi qua, đóng vali lại, ho nhẹ một tiếng mới hỏi: “Tìm tôi có việc gì không?”

Bạch Thắng Nam cao hơn Bạch Thược một cái đầu, hơn nữa khí thế mạnh mẽ, Bạch Thược đứng trước mặt giống như bị ép đến không dám ngẩng đầu, chỉ giữ khoảng cách mới thở bình thường được.

Phòng ngủ buổi sáng vừa mới rời giường ám muội hơn phòng sách nhiều, hơi thở Bạch Thược thở ra vô cùng nóng bỏng, thấy không được thoải mái, quay mặt sang cửa sổ sát đất.

“Đoàng ——”, âm thanh cái khay được đặt nhẹ nhàng trên bàn, ngay sau đó Bạch Thược nghe được một chuỗi tiếng bước chân, thính tai hơi giật, vẫn chưa qua tới, đang kiên nhẫn chờ chuẩn bị đuổi người, bị túm bả vai ngồi xuống bên cạnh mép giường, cô kinh ngạc ngửa đầu nhìn Bạch Thắng Nam, kinh hoảng hỏi, “Cô muốn làm gì?”.

Bạch Thược khủng hoảng mà nói: “Chị ta không phải có ý đồ gây rối với tôi đi”

Hệ thống: “Áp xuống sự phấn khích của cô đi, khắc vào trong lòng mấy chữ chị ta là chị ruột của cô.”

“……” Trong nháy mắt Bạch Thược hết tâm trạng, nếu nói vừa rồi giống như mặc bikini trên bờ cát, hưởng thụ gió biển tanh mặn không ngừng vỗ đánh vào chân, làm cho cả người tê tê dại dại, bây giờ giống như—— bang rớt xuống từ đám mây, Bạch Thược tỉnh táo lại.

Cự phẩm như thế, ngay cả ảo tưởng cũng không thể, Bạch Thược cảm thấy có chút không thú vị, tự nhiên phát giận lên người Bạch Thắng Nam.