Quyển 2-Chương 8

Diêu Linh nói: “Con nít đều như vậy, chịu khó dạy dỗ một chút là được……”

Bạch Thược đi đến giữa lầu, nổi giận đùng đùng quay đầu lại: “Ai cho các ngươi dạy, không cần!” Mấy người đưa ta đến âm tào địa phủ đi học tập.

Tơ Liễu giận đến đỏ mặt, hốc mắt nháy mắt liền đỏ, nước mắt xoát xoát rớt xuống, đứng lên định đuổi theo Bạch Thược đánh: “Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện như vậy? Chẳng lẽ nơi này không phải nhà của con sao?”

Trời mẹ! Bạch Thược quay đầu lại nhìn thoáng qua Diêu Linh, vừa lúc thấy gương mặt đầy chán ghét của đối phương, tràn đầy đều là ác ý, run sợ bần bật.

Cô muốn sống tiếp nên đáp lại: “Không phải! Tôi không cần, tôi có tay có chân, tôi sẽ nuôi sống chính mình!”

Nói xong cô sợ heo đồng đội lại tiếp tục nói mấy lời muốn chết, dẫm lên thang lên lầu, loảng xoảng đóng sầm cửa lại.

Bạch Thược đi vào phòng trực tiếp ngã lên giường, cô cảm giác linh hồn sắp về trời, cô mệt mỏi mà nói: “Nếu tôi là thần, tôi sẽ không cần làm nhiệm vụ? Tôi chính là thần, muốn sống liền sống!”

Hệ thống: “…… Xin lỗi, thuyết không có thần.”

Bạch Thược trợn tròn đôi mắt: “Không thể nào, tôi đều có thể khởi tử hồi sinh, cậu lại nói với tôi là thuyết không thần.”

Hệ thống kiên nhẫn giải thích: “Việc này hết thảy là do khoa học kỹ thuật, không phải khởi tử hồi sinh, mà là làm thay đổi trước khi cô chết……” Kế tiếp, hệ thống tiến hành phân tích chuyên nghiệp, thành công giúp Bạch Thược…… Phổ cập khoa học? Không, thôi miên ngủ rồi.

Bạch Thược nằm bò ngủ có chút không thoải mái, miệng hơi há mồm, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Chưa ngủ được bao lâu, Bạch Thược liền nghe thấy tiếng đập cửa nhẹ nhàng, nháy mắt cô bình tĩnh lại, lộc cộc bò lên, sau một lúc mới phục hồi tinh thần.

Hệ thống: “Lau nước miếng khóe miệng cô.”

Bạch Thược vội vàng nhấc tay áo cọ, phát hiện không có vệt nước nào: “Cậu đùa tôi?”

Hệ thống không nói chuyện.

Bạch Thược: “……” Gần đây hệ thống có chút động kinh.

Tiếng đập cửa lớn vài phần, lúc đầu Bạch Thược không để ý tới, nhưng người bên ngoài rất kiên nhẫn, dường như cô không mở cửa sẽ không chịu đi.

Bạch Thược đi tới cửa, dựa vào ven tường: “Nếu mẹ tới đây khuyên con yên ổn ở Bạch gia, con xin khuyên mẹ, con không muốn, hơn nữa sớm muộn gì có một ngày con sẽ mang mẹ rời khỏi Bạch gia đến lúc đó mẹ hãy tình nguyện theo con đi.”

Tuy rằng nàng muốn đánh ngất Tơ Liễu đem đi cũng sẽ không tự sát.

Hai ba ngày đầu cáu kỉnh, lâu lâu nháo mất tích, tính cách của Tơ Liễu như vậy, người gì mà làm không được thì một khóc hai nháo ba thắt cổ, nhiều khi muốn phiền chết.

Tơ Liễu giống như đứa bé sống trong lâu đài, khi còn nhỏ bị cha mẹ bảo hộ quá tốt, mới vừa sinh con gái, đã thuê bảo mẫu, tuy không biết chăm sóc con nít, nhưng bởi vì tình thương mà không ra ngoài, ngăn cách với thế giới loài người, sau đó chủ nhân của cơ thể này trưởng thành, mỗi lần xảy ra chuyện đứa bé này luôn giúp mẹ nó thu dọn cục diện, cho nên tính cách đến bây giờ cũng chưa sửa.

Là loại người rất dễ khiến người khác chán ghét.

Bạch Thược thậm chí không muốn nói chuyện với mẹ, chỉ nghĩ đến cảnh cô ta rít gào về phía mình, muốn mắng tỉnh người.

Bạch Thược vô lực mà dựa vào trên tường, nhắm mắt lại, đè huyệt Thái Dương: “Hiện tại con không muốn nói chuyện với mẹ, mẹ về đi, con muốn ngủ.”

Cửa yên tĩnh một lúc, Bạch Thược cho rằng mẹ cô đã trở về phòng, xoay người định quay về ngủ tiếp.

“Bạch Thược, là ta.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Bạch Thắng Nam, dưới thân Bạch Thược mềm nhũn, trọng tâm nghiêng về phía trước sắp té xuống, đầu gối đạp thật mạnh lên sàn nhà.