Quyển 2-Chương 7

Nhìn thấy cô xuất hiện, trên bàn cơm an tĩnh nửa phút, không khí trở nên xấu hổ.

Ngay cả Tơ Liễu cũng nhận ra, giọng nói nho nhỏ nhưng tràn ngập oán trách: “Đứa nhỏ này sao lại thế, để người lớn chờ con ăn cơm, cũng không chào hồi?”

“……” Chị à, hôm qua cô mới cho tôi ăn một cái bạt tay, ngủ cả đêm nửa khuôn mặt kia sưng như đầu heo, cô lại xem như không có việc gì xảy ra?

Mắt mù hay sao?

Bạch Thược trực tiếp làm lơ mọi người, mặt vô biểu tình mà ngồi xuống, nghe Tơ Liễu oán giận mình rồi xin lỗi Diêu Linh.

Diêu Linh cười nói: “Con bé còn nhỏ, không sao.” Cô ngẩng đầu, chú ý tới mặt Bạch Thược, thân thiết hỏi, “Tiểu Thược, sao mặt lại như vậy, sưng thành dạng này?”

Nhiệt tình như vậy, không thật thì giả, Bạch Thược thậm chí không thèm liếc mắt, trả lời: “Ngủ không quen, dị ứng.”

Tơ Liễu có chút không quá tự nhiên, nhưng không đợi cô ra vẻ, Diêu Linh cũng nhiệt tình hỏi: “Sao lại dị ứng? Chăn khăn trải giường đều là mới……”

Bạch Thược lạnh mặt, không kiên nhẫn ngắt lời nói: “Dị ứng với nơi này!”

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tơ Liễu: “Mẹ, con muốn trở về chung cư trước kia, mẹ……”

Cô chưa nói xong, nụ cười trên mặt Diêu Linh hơi có chút cứng đờ, không nói chuyện nữa, nhưng hiển nhiên vẫn luôn chú ý ở Bạch Thược động tĩnh, đặc biệt là nghe đến câu này, lỗ tai sắp dựng thẳng lên.

Nhưng Tơ Liễu nhìn lướt qua người ngồi trên bàn, trách cứ liếc mắt nhìn Bạch Thược,

Bạch Thược có dự cảm không tốt lắm.

Quả nhiên, Tơ Liễu nói: “Con lại phát điên cái gì, ở chỗ này không phải tốt sao?”

Bạch Thược: “……” Đi là vì tỏ rõ thái độ, cô biết hai ngày nay cô nói hùa lấy lòng trong mắt người ta là cái gì không?

Là cô muốn chia tài sản a dua nịnh hót!

Quan hệ hai người càng tốt, cô chết càng nhanh, đến lúc đó còn liên lụy tôi!

Đối với chỉ số thông minh không online của Tơ Liễu, Bạch Thược đã cảm giác hết sức vô lực thậm chí là tuyệt vọng, trong lòng cô đang suy nghĩ có nên đánh ngất Tơ Liễu sau đó mang đi, sau đó nàng liền nghe được Tơ Liễu nói: “Mẹ đã bán chung cư.”

Bạch Thược: “???” Cô nói cái gì?

Vừa rồi gió quá lớn, tôi nghe lầm phải không, cô nói lại một lần nữa?

Bạch Thược khϊếp sợ mà thiếu chút nữa té từ ghế xuống: “Bán?”

Chắc là thái độ của Bạch Thược làm Tơ Liễu không có mặt mũi, cô trừng mắt liếc nhìn Bạch Thược, ý bảo nàng ít nói lời nói.

Bạch Thược thở sâu, kiệt lực bình tĩnh hỏi: “Vì cái gì bán? Đã bán sao?” Hy vọng chỉ đang treo biển, nếu không phải ở nói nào?! Tiền ở cũng đúng, nhưng ngàn vạn đừng nói mẹ cô xài hết rồi đi.

Tơ Liễu thấy cô không dứt, dùng ánh mắt tự hiểu mà nói: “Đầu tư.”

Nếu cô có đầu óc đó, tôi cắt đầu bỏ cho cô xem.

Bạch Thược hỏi: “Đầu tư cái gì?” Sẽ không bị lừa chứ?

Tơ Liễu: “Việc của người lớn, con nít nhọc lòng làm gì, có dì Diêu của con ở đây sao,con thiếu quản.”

Trời ơi, nơi nào có người lớn vậy?

Không biết nói cô ý chí cao cả hay dại dột nữa? Tiền bị người khác lừa đi, cô còn nuốt trôi không?

Bạch Thược nhìn chằm chằm một lúc lâu, cũng không có tâm trạng ăn, quăng chiếc đũa trực tiếp lên lầu.

Phía sau truyền đến tiếng sốt ruột xin lỗi của Tơ Liễu, mà Diêu Linh vẫn luôn tỏ vẻ rộng lượng mà mỉm cười nói: “Không có việc gì không có việc gì.”

Tơ Liễu oán giận nói: “Đứa nhỏ này, ở bên ngoài quen rồi, một chút lễ phép cũng không có, chị Linh, chị đừng trách móc, để em nói lại với nó.”

Diêu Linh nói: “Con nít đều như vậy, chịu khó dạy dỗ một chút là được……”