Quyển 2-Chương 6

Mặc dù đang ở nhà, Bạch Thắng Nam cũng mặc tây trang, áo sơ mi màu trắng, quần tây ống rộng thẳng tắp, giày cao gót tinh xảo khoảng năm phân, trang điểm nhạt nhẽo khéo léo, làn da trắng nõn tinh tế, giơ tay nhấc chân gian đều lộ ra chút quý khí, lúc nói chuyện lưu lót, tiếng nói thanh lãnh, môi đầy đặn, làm người khác không dám xem nhẹ lời nói của cô, miệng lúc đóng lúc mở đó thật là tràn ngập dụ hoặc.

Đôi mắt phượng hẹp dài nhìn thẳng Bạch Thược, đuôi mắt hơi cong lên, đáy mắt toát ra vẻ không vui.

Bạch Thược cảm khái nói; “Đều chung một ba sinh ra, sao khác biệt lại lớn đến vậy?”

Hệ thống cho cô xem qua ảnh chụp của chủ nhân thân thể này, diện mạo giống mẹ, không thể nói là khó coi, nếu không sao bị Bạch Chấn Nam coi trọng, chỉ có thể nói là thiếu nữ vị thành niên xinh xắn, mà Bạch Thắng Nam lại là đại mỹ nhân.

Bạch Thược ngạc nhiên mà nói: “Còn không nói, thực sự có chút giống Vương Hi Phượng.”

Hệ thống: “Vưu Nhị Tỷ cuối cùng nuốt vàng đã chết.”

Bạch Thược mắt trợn trắng.

Bạch Thắng Nam nói mấy câu, phát hiện Bạch Thược không chú ý, thất thần: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Bạch Thược nói giọng khàn khàn, “Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ mau chóng dẫn mẹ tôi đi.” Nói xong cô xoay người muốn đi.

Bạch Thắng Nam nhíu mày: “Vừa rồi tôi nói chuyện em xem như chưa nghe thấy sao, nếu em cũng là con gái của ba, nên là thành viên của nhà này, chuyện khác em không cần nghĩ nhiều.”

Bạch Thược cười cười: “Vấn đề là do tôi nghĩ nhiều sao? Bạch Thắng Nam, mẹ tôi không thông minh lắm, nhiều năm như vậy nếu không có tôi, chắc đã bị lừa bán đến núi sâu, mấy năm nay việc gì tôi chưa thấy qua, tôi biết các người có nỗi băn khoăn riêng, không chịu tin tưởng tôi, nhưng tôi hy vọng cô có thể cho tôi chút thời gian, không cần……”.

“Em suy nghĩ nhiều.” Bạch Thắng Nam giơ tay, ý định sờ đầu Bạch Thược, bị cô né tránh.

Tầm mắt Bạch Thược dừng ở cặp tay thon dài của Bạch Thắng Nam, nội tâm muốn bốc phát ra ngàn vạn tiếng vịt kêu chói tai, cô hốt hoảng: “Sao lại có đôi tay đẹp đến thế, nếu như bị này đôi tay……” Tinh thần Bạch Thược hoảng hốt, không dám nghĩ tiếp.

Bạch Thắng Nam nhận thấy ánh mắt của cô, cho rằng cô chán ghét mình sờ đầu, thu tay lại.

Bạch Thược phục hồi tinh thần lại, cúi đầu: “Lời nên nói tôi đa nói rồi, hy vọng cho tôi chút thời gian, cảm ơn.” Cô xoay người liền đi ra ngoài.

Cô nữ quả nữ, ở trong không gian kín này lâu quá, Bạch Thược sợ mình không thanh tâm, phát gục Bạch Thắng Nam.

Vậy chắc cô phải đi đầu thai lại.

Bạch Thắng Nam ở phía sau nói: “Em an tâm ở đây, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.”

Bạch Thược dừng bước một chút, không quay đầu lại trực tiếp về phòng của mình.

Ngày hôm sau lúc ăn cơm sáng, Bạch Thược đứng ở tay vịn lầu hai nhìn xuống dưới.

Tơ Liễu sớm cũng đã đến ngồi xuống, lúc này đang nói chuyện cùng Diêu Linh rất vui vẻ.

Diêu Linh rốt cuộc tuổi lớn, hơn nữa đầu óc Tơ Liễu đơn giản, nhưng mà vạn sự không nhọc lòng, cũng không gì đi, này hai người đứng chung một chỗ tuổi tác cũng không rõ lắm.

Nhìn Tơ Liễu che miệng tươi cười như thiếu nữ, khóe mắt Diêu Linh không hề che dấu chán ghét cùng ác ý, nhưng cố tình Tơ Liễu nhìn không ra, thật tin rằng người ta muốn xưng chị em với mình, lôi kéo tay đối phương nói không ngừng.

Cũng khó trách Diêu Linh muốn gϊếŧ chết Tơ Liễu, bản thân mình cũng thấy phiền mấy người không có mắt như vậy.

Nghĩ đến phải bảo vệ ngốc bạch ngọt em bé to xác, Bạch Thược có chút đau đầu.

Cô không chút nghi ngờ, nếu lúc này sưa bò Diêu Linh đưa cho Tơ Liễu có độc, chắc cô ấy cũng cười ha ha mà uống hết, đến tắt thở cũng không biết chính mình chết như thế nào.

Có một số người, chính là ngốc đến tình trạng này.

Bạch Thược vốn dĩ không muốn xuống lầu, nhưng nhìn bên ngoài cười nhưng trong không cười, Diêu Linh sắp kìm nén không nổi nữa mà lấy dao gọt hoa quả chọc Tơ Liễu, mắt cô trợn trắng, chầm chậm đi xuống lâu.

Nhìn thấy cô xuất hiện, trên bàn cơm an tĩnh nửa phút, không khí trở nên xấu hổ.