Quyển 2-Chương 5

Trong phòng sách tư liệu quan trọng rất nhiều, vì không muốn mắc phiền toái không cần thiết, Bạch Thược chỉ đứng cách cửa ba bước không dám đi sâu vào bên trong.

Mà Bạch Thắng Nam định ngồi xuống nói chuyện, nhưng quay đầu lại thấy Bạch Thược ôm ngực đứng lại, cũng đi vòng trở về, đứng trước mặt cô, hỏi: “Tìm tôi có việc?”

Bạch Thược gật đầu, cô cúi đầu nhìn mũi chân, không chút để ý nói: “Tôi biết tôi với mẹ đáng lẽ không nên xuất hiện ở cái nhà này, cô yên tâm, chúng tôi sẽ mau rời khỏi.”

Bạch Thắng Nam khẽ nhíu mày: “Em có ý gì?”

Bạch Thược ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào biểu tình cố ý giả ngu một lúc lâu, thở sâu: “Một hai phải đem việc này nói rõ ràng đến vậy sao? Ý của tôi là gì cô cũng không biết sao?”

Bạch Thắng Nam vẫn mang vẻ mặt tôi không biết đứng trước mặt Bạch Thược.

“……” Bạch Thược trợn mắt, khóe môi gợi lên nụ cười trào phúng, “Vậy được rồi, tôi sẽ nói rõ với em một lần!”

Cô cất cao giọng, tăng thêm âm thanh, nhìn Bạch Thắng Nam bằng đôi mắt nghiêm túc mà nói: “Tôi biết Bạch Chấn Nam mang chúng tôi trở về để làm gì, nhưng tôi có thể bảo đảm, tôi không có hứng thú với gia tài của tập đoàn Bạch Thị.”

Bạch Thắng Nam giữa mày nhíu lại thành chữ xuyên 川: “Ai nói với em cái gì?”

Bạch Thược không trả lời vấn đề này của cô, còn nói thêm: “Từ khi mẹ tôi sinh tôi, Bạch Chấn Nam liền không lãng phí thời gian trên người bà nữa, phương diện chu,15 năm nay chỉ chấp mỗi tháng ba vạn, tôi nghĩ việc này đối với Bạch gia chỉ là chín trâu mất sợi lông, các người cũng không để bụng, sau này, nếu các người không muốn tiếp tục giúp đỡ, tôi và mẹ cũng không duỗi tay ra đòi ——”

“Tôi muốn nói chính là việc này.” Bạch Thược giương mắt xem cô, gằn từng chữ, “Mặc kệ xảy ra việc gì, tôi cũng sẽ không tranh đoạt với chị, tôi chỉ hy vọng chị cho tôi chút thời gian, tôi sẽ mau chóng mang theo mẹ rời đi.”

Bạch Thắng Nam nghe xong lời đề nghị của Bạch Thược hơi đờ người.

“Tôi biết các người đều chán ghét tôi và mẹ.” Bạch Thược mặt vô biểu tình, giọng nói lạnh lẽo, “Tôi không phủ nhận mẹ tôi ngốc, nhưng tôi hy vọng cô có thể hiểu, mẹ chỉ bị Bạch Chấn Nam lừa, không có mẹ cũng sẽ có người khác.Cho nên cầu xin cô tha thứ cho mẹ tôi, ngàn vạn không cần đuổi cùng gϊếŧ tuyệt!”

Rốt cuộc —— so đo với một người ngu ngốc để làm gì.

Đừng làm nhiệm vụ của tôi thăng cấp thành nhiệm vụ Khó khăn.

Đối với cách nói không chờ nổi cắt đứt quan hệ của Bạch Thược, Bạch Thắng Nam hơi nhíu mày: “Hai người định đi đâu, có thể đi chỗ nào?”

Bạch Thược ngây ra một lúc, bỗng nhiên nghĩ rằng Bạch Thắng Nam vẫn chưa yên tâm, lập tức bảo đảm nói: “Chúng tôi sẽ rời đi thành thị này, nếu có thể, tôi sẽ cố gắng mang mẹ ra nước ngoài không bao giờ quay về.” An toàn sống thọ chết tại nhà.

Bạch Thắng Nam càng nghe mày nhăn càng chặt: “Em còn nhỏ, có thể đi chỗ nào?”

Bạch Thược nhàn nhạt nói: “Chuyện này không cần cô phải nhọc lòng.”

Bạch Thắng Nam cứng họng: “Em đang diễn phim truyền hình sao? Chị em đấu đá nhau?”

Nàng cười nói: “Em là con gái của Bạch gia, đón trở về là đương nhiên, Bạch gia không nghèo đến mức nuôi không nổi hai người.”

Tiêu rồi, để địch nhân ở chỗ mình không biết trưởng thành, còn không bằng giam cầm dưới mình mí mắt, nhìn cô lớn lên, sau đó đả kích cô, hơn nữa để cô lại bên người, biến động nhỏ sẽ phát hiện ngay, có thể tùy thời chuẩn bị xử lý.

Xem ra Bạch Thắng Nam vốn không tin lời mình thuận miệng nói.

Cũng đúng, đều là cáo già trong lĩnh vực kinh doanh, âm hiểm xảo trá, mẫn cảm đa nghi.

Đây là quyết tâm muốn tiêu diệt mình và Tơ Liễu, không có cơ hội để cứu vãn.

Bạch Thược không khỏi có chút thất vọng, rốt cuộc hai ba phút trước vẫn còn kích động chờ mong có thể không động não mà hoàn thành nhiệm vụ này, không nghĩ tới không chỉ chết tế bào não, mà thời khắc nào cũng lo lắng cái chết ập đến với mình cùng người mẹ ngu ngốc này.

Bạch Thược nhún vai: “Tôi biết chị không tin tôi, nhưng tôi sẽ chứng minh cho chị xem.”

Chắc là do đã bộc lộ hết cho Bạch Thắng Nam, cảm giác khẩn trương khi mới bước vào của Bạch Thược chậm rãi tan đi, lúc nói chuyện với Bạch Thắng Nam, rốt cuộc dám nhìn thẳng.

Ngoài miệng tuy rằng muốn giữ khoảng cách, nhưng nội tâm lại xao động không thôi, cô muốn rống to với hệ thống: “A a a, người phụ nữ này,sao lại đẹp đến vậy, sao lại có người đẹp đến vậy chứ.”

Do cô nghèo từ ngữ, không biết dùng từ nào chuẩn xác để diễn tả vẻ đẹp của Bạch Thắng Nam.