Quyển 2-Chương 4

Sao lại ức hiệp người nhà chứ? Nhìn phúc hậu và vô hại, xuống tay mạnh như vậy?

Tơ Liễu tức giận mặt đỏ bừng: “Sao có thể nói ba con như vậy? Không có anh ấy, làm sao có con?”

Bạch Thược: “……” Tin tôi đánh đến không có cô, tin hay không!

Bạch Thược nhìn chằm chằm Tơ Liễu thật lâu, sau đó đứng lên, xoay người sải bước đi ra ngoài.

Nhiệm vụ này không làm, có chết cũng mặc kệ.

Tơ Liễu theo sát đứng lên, đuổi theo phía sau hai bước: “Con định đi đâu?”

Bạch Thược không nói chuyện, mở cửa giận dỗi mà đi, nội tâm không ngừng chửi thầm: “Mẹ nó, cô ta tát vào mặt mình, mẹ nó……”

Hệ thống: “Tạm thời đừng nóng nảy, cô ấy là đối tượng nhiệm vụ của cô, cũng là mẹ ruột về mặt sinh học của cô, về công về tư, cô hẳn phải nhẫn nhịn.”

Vừa mới bắt đầu làm nhiệm vụ, đừng nói bị đánh, cho dù bị người khác ấn ở WC cũng từng xảy ra.

Đều là công việc, người khác kiếm tiền, chính mình kiếm mệnh.

Lúc trước có thể nhịn xuống, sao bây giờ lại giống như trái bom châm ngòi muốn nổ tung vậy?

Gió lạnh thổi qua, Bạch Thược dần dần bình tĩnh lại.

Hệ thống bình tĩnh phân tích: “Cô bị chiều đến hư, đây cũng là lý do vì sao nhiệm vụ giả không nên để quá nhiều tình cảm chân thật vào trong thế giới nhiệm vụ.”

Bạch Thược: “Tôi không có động tình.”

Hệ thống lạnh lùng mà nói: “Cô chị bị nuôi dưỡng thành công chúa nhỏ thôi.”

Vừa nói đến công chúa, Bạch Thược liền nhớ đến Tơ Liễu bị nuôi phế, cả người giật mình, tâm tình lập tức trở nên bình thường.

Cô thở dài nói: “Muốn bắt đầu thì dễ, muốn sửa lại thì khó.” Đều tại Loan Hàm.

Bạch Thược lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, hoàn thành nhiệm vụ mới quan trọng.

Lần này không tập trung, không thấy được chướng ngại vật phía trước, một đầu đâm đến, Bạch Thược theo bản năng duỗi tay ôm lấy.

Cơ thể ấm áp, xúc cảm trơn mượt, thân hình yểu điệu, tay Bạch Thược vừa lúc chạm vào mông của người ta, tròn trịa cong lên còn có tính đàn hồi, xém chút không nhịn không nổi mà xoa nắn, may mắn đại não lập tức phản ứng giựt ra đầu ngón tay, cứu cô một mạng.

Hệ thống: “……” Khuyên bảo vừa rồi cho chó ăn đi, cô căn bản không để tâm.

Dáng người tốt quá, trên người còn phát ra mùi hương nhàn nhạt, an ủi cái mũi của cô vừa rồi bị mùi nước hoa tra tấn, Bạch Thược hưởng thụ xúc cảm thoải mái này, lúc này mới chậm rãi buông tay.

Người này cao hơn cô một cái đầu, lúc này mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

“!” lớn lên quá đẹp đi, chỉ cần xem là đủ.

Một đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, hình dáng rõ ràng, ngũ quan lập thể, cực kỳ giống nhân vật trong bộ phim điện ảnh Bạch Thược từng xem.

Trong điện ảnh cô ta mặc đồ nam, tóc cao dựng thẳng lên, cưỡi trên lưng ngựa quay đầu mỉm cười.

Nụ cười kia, xém chút làm hòa tan trái tim Bạch Thược.

Mà người này tuy không cười, nhưng cặp mắt kia giống một hồ nước sâu, Bạch Thược có thể không chút do dự chết đuối trong đó.

Nhiệm vụ này, có thể làm có thể làm, cho dù Tơ Liễu kéo chân mình như thế nào, vì sắc đẹp mỗi ngày có thể ngắm nhìn, cũng cố gắng duy trì.

Lại nói —— tầm mắt của Bạch Thược chuyển xuống, dừng trên tay đối phương.

Thật trắng, là ấn tượng đầu tiên.

Nhưng không phải trắng bệch, là trắng kiểu hồng hào khỏe mạnh.

Trong đầu đã hiện ra hình ảnh đôi tay này nằm trên đùi của chính mình, ánh mắt Bạch Thược không để ý liền thay đổi, cô hít hít cái mũi, ráng thu lại nụ cười khinh của mình.

Hệ thống lạnh lùng mà nói: “ Cô ấy là chị ruột của cô, Bạch Thắng Nam.”

“!” Không khí kiều diễm bỗng chốc tan thành mây khói, đáy mắt Bạch Thược lập tức dâng lên đề phòng, theo bản năng lùi vài bước về sau, giữ khoảng cách an toàn giữa hai người, sợ đối phương độc chết mình lúc nào không hay.

Bạch Thược ngẩng đầu, phát hiện đối phương nhìn mặt mình không nháy mắt, lập tức che lại nửa bên khuôn mặt bị đánh.

Xấu như vậy không để bị thấy được, thật mất mặt!

Hệ thống: “……” Cho nên, cô có nhớ rõ thân phận của cô ấy không? Lại không thể kia gì, để ý ấn tượng của người ta với cô làm gì?

Bạch Thắng Nam là điển hình của người phụ nữ trưởng thành, giọng nói cũng lạnh lẽo chọc vào lòng người: “Bị ai đánh?”

Liên quan gì đến chị? Nói cho chị để chị với cô ta hợp tác đánh tôi thêm một trận sao? Bạch Thược xốc lên mí mắt nhìn cô một cái, mím môi: “Không có việc gì.”

Cô rụt thân mình, cúi đầu chuẩn đi vòng qua Bạch Thắng Nam, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, cô ngẩng đầu: “Có thể nói chuyện một chút sao?”

Đáy mắt Bạch Thắng Nam hiện lên vẻ nghi hoặc, tựa hồ không biết một đứa nhỏ có thể nói gì với mình, nhưng vẫn gật đầu: “Được, đi phòng sách”

“Vâng.” Bạch Thược nói chuyện với hệ thống trong lòng, “Bạch Thắng Nam có vẻ không giống người xấu.”

Hệ thống nói: “Ở trong mắt cô, ngoại hình xinh đẹp chẳng ai là người xấu cả.”

Bạch Thược: “……” Là cậu nói, không phải tôi.

Hệ thống nói: “Bởi vì tất cả chuyện xấu đã có mẹ của cô ấy làm, bao gồm việc gϊếŧ chết hai mẹ con cô, cô thử đoán xem, cô ấy có biết việc này hay không?”

“……” Bạch Thược giật mình, không miên mang suy nghĩ nữa, ngoan ngoãn đi sau Bạch Thắng Nam vào phòng sách.

Bạch Thắng Nam không nghĩ đến Bạch Thược muốn gặp nói chuyện với mình, trên mặt không tỏ vẻ gì, nhưng mày hơi nhướng đã để lộ vẻ kinh ngạc của cô.

Là phòng sách tiêu chuẩn của tổng tài bá đạo, ba mặt đều là kệ sách tới trời, đưa lưng về phía cửa sổ là một bàn hội nghị thật lớn và cái ghế tổng tài giống như trong phim điện ảnh hay xem, bên trên bàn rất nhiều tài liệu, đắp cao, nhưng sắp xếp rất là chỉnh tề.