Quyển 2-Chương 3

Nhưng chắc do lúc còn trẻ không biết tiết chế, đến già thì không được, ngoại trừ đứa con gái riêng là Bạch Thược, đừng nói con trai, bóng dáng mang thai cũng không thấy đâu.

Bạch Thược bừng tỉnh: “Sức khỏe của Bạch Chấn Nam không tốt phải không?”

Hệ thống: “Ung thư giai đoạn đầu, công ty hiện tại đã tạm thời giao cho con gái của ông ta và Diêu Linh là Bạch Thắng Nam xử lý, người ngoài vẫn chưa biết đến chuyện hắn bị bệnh.”

Quả nhiên như thế, Bạch Thược vênh mặt khoe khoang sự thông minh của mình, ngồi chờ hệ thống khen nàng.

Hệ thống: “Giải quyết mẹ của cô trước đi.”

Bạch Thược: “Sao giống như đang mắng chửi người vậy ta?” Nhưng mà đúng thật là tình trạng này của mẹ cô rất khó xử lý.

Khi đưa trở về, chủ của cơ thể này cũng nhận thấy sự việc không hề đơn giản, trong lúc mấu chốt, di sản sắp tới tay phải bị phân ra một phần, đương nhiên sẽ không cam lòng.

Quả nhiên cảm giác được Diêu Linh chính là Vương Hi Phượng bản hiện đại, mà mẹ cô lại là bản ngốc nghếch của Vưu Nhị Tỷ.

Nếu tiếp tục như vậy, sẽ đi đời sớm thôi.

Nhưng Tơ Liễu gọi chị em với Diêu Linh, thế mà lại hoàn toàn tin tưởng đối phương.

Bạch Thược: “……” Này đã không phải ngốc bạch ngọt, này chính là ngốc.

Bạch Thược: “Nhiều năm trôi qua, cô không tin Bạch Chấn Nam có lòng tốt, không đành lòng để cốt nhục lưu lạc bên ngoài, cho nên đón các cô trở về”

Hệ thống không nói chuyện, nhưng rõ ràng, Bạch Thược đoán không sai chút nào.

Bạch Thược cảm thấy có chút đau đầu, cô đè cái trán, cảnh giác hỏi: “Thế giới này là cậu chọn để hại tôi phải không, trả thù hành động thế giới trước của tôi?”

Hệ thống: “Cô cũng biết thế giới trước cô quá đáng?”

Bạch Thược đuối lý, gục mặt xuống, rầm rì một lúc rồi nói: “Đừng xét quá trình như nào, chỉ cần đạt được mục đích là được.”

Hệ thống hừ ra tiếng: “Tôi tưởng chị không giống những nữ chủ đê tiện kia, không ngờ chị lại là đại nữ chủ trong truyền thuyết.”

“Ai ai ai, không phải tôi, đừng đánh đồng họ với tôi.” Bạch Thược nói, “Người tôi dựa vào không phải đàn ông, là phụ nữ.”

Hệ thống: “……”

“Tiểu Thược, mẹ thấy con suy nghĩ nhiều quá.” Tơ Liễu vỗ mu bàn tay của Bạch Thược, “Dì Diêu của con là người tốt, con xem từ khi chúng ta bước chân vào Bạch gia, cô ấy vẫn luôn tận tâm tận lực, cũng chưa từng làm khó xử hai mẹ……”

“……” Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.

Bạch Thược thở sâu, tận tình khuyên bảo khuyên nhủ: “Mẹ, cô ấy đương nhiên phải đối xử với chúng ta tốt một chút, cô ta là hổ đội mặt cười, bên trong đều gắn dao nhỏ, vô ý một chút sẽ bị cắm một dao.”

Tơ Liễu nhíu mày: “Sau lại nói sau lưng dì Diêu như vậy? Giống bộ dạng gì?”

Bạch Thược: “?” Giống bộ dáng của người bình thường.

Tơ Liễu nói: “Con còn nhỏ, sao cả ngày trong đầu đều nghĩ đến chuyện âm mưu toan tính đâu? Mẹ dạy con làm người như vậy sao?”

Bạch Thược: “!” Không phải do cô bị ngốc à, thường xuyên bị người lừa bị người lợi dụng, nếu không phải do chủ nhân cơ thể này lúc trước tinh ý, mẹ con các cô đã sớm ra đường ngủ.

Bạch Thược gãi tóc, bực bội mà nói: “Mẹ, vậy mẹ chọn tin tưởng cô ấy, không tin sao?”

Tơ liễu nói: “Con nghĩ nhiều quá, chúng ta hiện tại đều là người một nhà, sau này tôn trọng dì Diêu và chị gái của con một chút.”

Bạch Thược hạ giọng xuống: “Mẹ, con không muốn làm người một nhà với bọn họ.”

Tơ liễu kinh ngạc: “Sao con nói ngốc vậy được? Thắng Nam là chị ruột của con, là người một nhà không phải sao?”

Bạch Thược: “Bạch Chấn Nam không có lòng tốt, nhiều năm như vậy ông ta vẫn không quan tâm đến sống chết của chúng ta, bây giờ đón chúng ta về nhà rồi biến mất, chắc chắn đem mẹ con chúng ta thành bia đỡ đạn, chúng ta rời đi Bạch gia đi, sau này on nuôi sống mẹ.”

“Bang ——”

Đột nhiên không kịp phòng bị, tiếng tát vang dội rơi trên má trái của Bạch Thược, khiến mặt của cô lệch sang một bên, khϊếp sợ nhìn Tơ Liễu.