Chỉ sợ thím Lý sốc quá, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hệ thống: “……” Buông tha thím Lý đi.
Bạch Thược nhìn ngón tay Loan Hàm, cảm giác vừa ém xuống đột nhiên lại bốc lên.
Hệ thống cứng họng: “Cô chắc là trâu bò chuyển thế?”
Bạch Thược híp mắt, ghét bỏ nói: “Ta chỉ làm phì nhiêu mảnh ruộng hoang, tôi cày ruộng tối ngày đến mệt muốn chết.”
Loan -Con bò già- Còn chưa mệt chết. Loan Hàm thay chậu nước, giúp Bạch Thược rửa mình đơn giản.
Cô ngẩng đầu, nhìn đôi mắt xinh đẹp nhưng lại dại ra vô thần của Bạch Thược, có chút đau lòng, động tác càng thêm mềm nhẹ, ngẩng đầu lên hôn môi Bạch Thược: “Chỉ cần em ngoan, sau này sẽ không xảy ra chuyện này nữa.”
Đáy mắt Bạch Thược lập tức lộ vẻ tuyệt vọng.
Loan Hàm cho rằng cô để ý chuyện vừa rồi, không nghĩ tới Bạch Thược là ở tiếc nuối Loan Hàm niềm vui thật vất vả khai phá ra lại không biết phát dương quang đại, ngược lại muốn từ bỏ, trong lòng cảm thấy tiếc núi vô vàn.
Hệ thống: “……”
Đối mặt với Loan Hàm chủ động hôn lên, Bạch Thược cũng không không phản ứng chút nào.
Loan Hàm cũng chưa từng yêu đương đây là nàng lần đầu tiên thử theo đuổi người khác, chỉ nghĩ thời thời khắc khắc vĩnh vĩnh viễn viễn ở bên người mình thương, cô nhìn bộ dáng Bạch Thược mất hồn mất vía, nội tâm có chút nôn nóng, híp mắt nói: “Thấy biểu hiện của em không tồi, hai ngày nữa tôi cho em gặp nó.”
Không đợi Bạch Thược nói chuyện, Loan Hàm cảnh cáo nói: “Nhưng chữa bệnh là chữa bệnh, không thể giống như trước thân mật như vậy, nếu không……” Đôi mắt cô trầm xuống, “Hôm nay là điện thoại, ngày mai tôi sẽ cho nó xem hiện trường.”
Bạch Thược: “!” Không ước không ước thật không ước.
Em trai của chị còn chưa thành niên đó.
Loan Hàm thấy cô lộ ra vẻ sợ hãi, tiến lại gần, chóp mũi cọ xát Bạch Thược chóp mũi: “Chỉ cần em ngoan, tôi cũng không muốn bị người khác nhìn đâu.”
Ngũ quan Loan Hàm rất có góc cạnh, đặc biệt là cái mũi, cao ngất đĩnh bạt, Bạch Thược thực thích.
Trừ bỏ đẹp, còn có tác dụng khác.
Đặc biệt là hơi thở ấm áp khi sát lại gần, dưới chân giống như dẫm lên bông, sung sướиɠ tựa thần tiên.
Cô rất vừa lòng Loan Hàm, mỗi tấc da thịt của chị ta đều có tác dụng độc đáo, hoàn mỹ làm Bạch Thược cảm thấy, ngủ một lần hay một lần, sợ rời đi là mất bạn giường chất lượng tốt như này.
Thấy cô lo ra, Loan Hàm bắt lấy dây xích vàng mà Bạch Thược yêu thích, tiếng leng keng leng keng phát ra, cô kéo Bạch Thược đến mép giường, hai chân tự nhiên rũ xuống.
Chính mình thì đứng ở mép giường, nhéo cằm Bạch Thược khiến cho cô ngửa đầu, hôn lên môi chị.
Chân Loan Hàm vừa thon vừa dài, ngay cả đầu gối đều có chút nhọn, sắc mặt Bạch Thược hơi trắng bệch, giãy giạu mang tính tượng trưng, sau đó lại bị Loan Hàm áp chế, bởi vì mệt mỏi quá mức, liền lâm vào giấc ngủ say.
Sau khi ngủ, cô mơ thấy Loan Hàm phát dục lần hai, thân thể cao lên ngón tay dũng dài ra, cao hứng thiếu chút cô cười tỉnh lại.
Vẫn luôn canh giữ ở một bên, lẳng lặng nhìn chằm chằm vẻ mặt khi ngủ của cô Loan Hàm sờ tóc cô, thấp giọng nói: “Gặp mặt nó em thấy vui đến vậy sao? Cùng tôi ở chung sớm chiều một thời gian dài như vậy, không phải lâu ngày sẽ sinh tình sao?”
Nếu Bạch Thược nghe thấy câuhỏi này, khẳng định sẽ khoa trương mà viết một đầu thơ chuyên môn tới khen Loan Hàm.
Tuy rằng ngày không lâu, nhưng sống tốt với nhau, như cũ sẽ sinh tình.