Quyển 1-Chương 14

Loan Hàm: “Nó không có số của tôi.”

“……” Tình cảm giữa hai chị em đúng thật là …

Dù sao cũng là trị liệu, không có gì không dám nói, Bạch Thược lấy qua di động, thức thời mà không có đi phiên thông tin lục, mà là trực tiếp ấn xuống số điện thoại.

Khóe miệng Loan Hàm gợi lên một nụ cười trào phúng: “Số di động đều thuộc, không hổ là thời thời khắc khắc vướng bận ở trong lòng.”

Lời này nghe chói tay, Bạch Thược không biết đáp lại như thế nào, không nói chuyện, lẳng lặng nghe trong điện thoại đô đô thanh.

Khoảng hai phút, điện thoại mới kết nối được.

Im ắng, liền tiếng thở dốc cũng không có, nếu là người khác, khẳng định cho rằng ra trục trặc.

Nhưng Bạch Thược biết, đầu dây bên kia chính là Loan Nam Minh.

Trong thanh âm Bạch Thược mang theo đặc sệt mỉm cười: “Tiểu minh, tôi là bác sĩ Bạch, còn nhớ rõ tôi không?”

Hơi thở bên kia hơi mạnh hơn.

Còn phản ứng với tên của mình, không tính là quên, cô tiếp tục nói: “Mấy ngày nay tôi có chút việc không ở đây được, em có ngoan hay không? Có ăn cơm đủ bữa hay không?”

Trong lúc Bạch Thược đang liên hệ với Loan Nam Minh, di động đột nhiên bị lấy ra ngoài, cô kinh ngạc mà nhìn Loan Hàm, sốt ruột mà làm khẩu hình: “Chị nói cho tôi gọi điện thoại, chị định nuốt lời sao?”

Loan Hàm cười cười, ấn xuống loa, đưa điện thoại di động đặt ở một bên.

Bạch Thược nghi hoặc mà nhìn về phía cô, chần chờ mà tiếp tục nói chuyện, mà điện thoại kia đầu tuy rằng không có bất luận cái gì đáp lại, nhưng Bạch Thược biết cậu ta vẫn đang nghe.

Đột nhiên, Loan Hàm cúi người đè ép lại đây, Bạch Thược trợn tròn đôi mắt.

Loan Hàm cắn cánh môi cô, thấp giọng nói: “Nghe nói em trai này của tôi mẫn cảm với âm thanh, bác sĩ Bạch cần phải nói nhỏ chút.”

Bạch Thược không thể tin tưởng mà nhìn về phía cô.

Loan Hàm nhoẻn miệng cười: “Đừng quên nói chuyện, đột nhiên không có tiếng nói em trai tôi sẽ rất lo lắng cho em.” Dừng một chút, nàng bổ sung nói, “Hai ngươi thật đúng là lo lắng cho nhau, thật làm người cực kỳ hâm mộ.”

Này quá hoang đường!

Bạch Thược giãy giụa nghĩ đi cắt đứt điện thoại, nhưng tay lại bị Loan Hàm ấn ở đầu hai sườn, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Đây là lần giãy giụa mãnh liệt nhất của cô từ khi bị nhốt lại, đỏ mặt tía tai, gân xanh trên trán nổi lên, như là muốn liều mạng với ai, nhưng thể lực cách xa, cuối cùng Bạch Thược không hề trì hoãn mà hoàn toàn bị áp chế.

“Không phải em muốn gọi điện thoại lắm sao?” Loan Hàm bóp cằm cô, nhướng mày hỏi, “Nếu em không nói lời nào, đó là không muốn nhìn thấy nó, cũng liền không cần gặp lại.”

Bạch Thược chịu vũ nhục, kiệt lực áp chế sinh lý khóc nức nở, duy trì âm thanh bình thản, tiếp tục cuộc trò chuyện.

Rất nhiều lần da đầu tê dại, điện thoại đột nhiên không kịp phòng ngừa chuyển sang im lặng, nhưng may mắn Loan Nam Minh không hiểu việc gì đang xảy ra, nếu không cô thật là không mặt mũi sống sót.

Loan Hàm chính là cố ý trêu chọc cô, bên này mới vừa kết thúc, Bạch Thược vẫn chưa kịp nói cái gì, Loan Hàm trực tiếp đem điện thoại cắt đứt.

Bạch Thược rốt cuộc nhịn không được, nước mắt như suối phun: “Vì cái gì, vì cái gì nhục nhã tôi như vậy?”

Loan Hàm nghiêm túc chà lau ngón tay của mình: “Tôi không bào giờ muốn nhục nhã em, tôi chỉ muốn cho em biết, em ruốt cuộc là người của ai.”

Là của chị, toàn cơ thể tôi là của chị, thật quá sung sướиɠ.

Kí©h thí©ɧ làm tăng kɧoáı ©ảʍ, linh hồn Bạch Thược muốn thăng thiên, hận không thể ngay lập tức điện thoại cho thím Lý, như vậy thì càng càng kí©h thí©ɧ hơn.

Chỉ sợ thím Lý sốc quá, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hệ thống: “……” Buông tha thím Lý đi.