Quyển 1-Chương 16

Tuy rằng bị nhốt trong phòng, ăn uống no đủ, nhưng mùi vị giảm đi nhiều, ngay cả cơm cũng không ngon bằng thím Lý nấu.

Cơm hộp bây giờ, chất lượng càng ngày càng kém, cháo thịt nạt trứng vịt Bắc Thảo không quá mặn thì quá nhạt, đúng là khiêu chiến độ nhẫn nại của người ăn mà.

Nếu không phải do Loan Hàm bưng lên, Bạch Thược đã đến quán ăn đánh giá 1 sao, còn muốn khiếu nại.

Cho nên hôm nay mới vừa bị thả ra, cô vẫn luôn chờ mong đồ ăn của thím Lý.

Thím Lý đúng là tiên nữ hạ phàm, không phụ sự mong đợi của mọi người mà làm nhiều món cô rất thích ăn, đối mặt một bàn đầy các món ngon hương vị màu sắc đủ cả, nước miếng Bạch Thược chảy như thác.

Nhưng Loan Nam Minh vẫn luôn rầu rĩ không vui, buổi sáng Bạch Thược khuyên nửa ngày, nói đến miệng lưỡi đều khô, đến bây giờ cậu vẫn là thờ ơ, chiếc đũa cũng không muốn cầm.

Bạch Thược đói đến mức ngự dán sau lưng, bụng ục ục diễn tấu hòa âm kháng nghị, cô nhịn không được lên tiếng thúc giục: “Tiểu Minh sao em vẫn chưa ăn? Không thích sao? Em muốn cái gì cứ việc nói ra, chị nhờ thím Lý làm cho em?”

Loan Nam Minh không dao động, nhìn chằm chằm Bạch Thược nhìn hồi lâu.

Bạch Thược nghiêng đầu, tận lực làm cho nụ cười của mình dễ mến đáng điêu: “Sao nhìn tôi như thế, lâu rồi không thấy, em quên chị rồi sao?”

Không đợi Loan Nam Minh nói chuyện, thím Lý bưng canh vừa nấu lại đây cười tủm tỉm nói: “Cô Bạch chắc là gặp chuyện tốt đi, lần này trở về nhìn tuy mảnh mai hơn một chút, nhưng càng trở nên đẹp mắt.”

Là đương nhiên, sa mạc khô bạn làm sao so sánh với rừng mưa nhiệt đới mới thấm ướt qua một trận mưa chứ?

Đương nhiên Bạch Thược không dám lộ ra cảm xúc vui vẻ, biểu tình cô hơi cứng ngắt một chút, mí mắt buông xuống, che lại cảm xúc đáy mắt.

Ở phương diện này Loan Nam Minh rất là mẫn cảm, biểu tình dại ra bắt đầu buông lỏng, cậu vươn tay nắm lấy ống tay áo Bạch Thược.

Bạch Thược sửng sốt một chút, cúi đầu xem tay cậu, không giống với tay Loan Hàm, xương tay con trai lớn hơn một chút, khớp xương rõ ràng, hơn nữa do hàng năm nắm bút vẽ, lòng bàn tay cùng khe hở ngón tay đều có kén, khi cọ đến làn da Bạch Thược cảm giác hơi thô.

Lúc trước Loan Nam Minh chưa bao giờ chủ động tiếp xúc thân thể với cô, không nghĩ tới biến mất mấy ngày không ngờ lại có tác dụng đến vậy, nụ cười trên gương mặt Bạch Thược mở rộng vài phần, cô vỗ vỗ mu bàn tay Loan Nam Minh, nhẹ giọng nói: “CÓ nhớ chị không?”

Loan Nam Minh còn chưa nói lời nói, Lý thẩm nhưng thật ra cười khai: “Hai ngày này cậu chủ rất lo lắng, mỗi ngày canh giữ ở trong vườn cái gì đều không làm, ánh mắt không dời ra khỏi cái cửa, vừa nghe thấy giọng nữ liền muốn đi xem, thấy không phải cô thì héo xuống, mỗi đêm trước khi đi ngủ còn muốn đi qua phòng của cô xem, quan hệ của cậu ấy với cô thật tốt, ai nói cậu ấy cũng không nghe, ngay cả cô chủ cũng không có biện pháp.”

Nhắc tới Loan Hàm, biểu tình của Bạch Thược ảm đạm xuống.

“Chuyện gì mà tôi không có cách vậy?” Có đôi khi chính là như vậy mơ hồ, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, âm thanh Loan Hàm từ cửa truyền đến, Bạch Thược hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện mà run rẩy, chiếc đũa bị rơi xuống trên mặt đất phát ra “Xoạch ——” tiếng vang.

Loan Hàm đi vào trong, Loan Hàm chộp vào tay của Bạch Thược trên quần áo, nói: “Sao lại bất cẩn như vậy?”

“Thực xin lỗi.” Bạch Thược ngập ngừng một câu.

Thím Lý đã cầm chiếc đũa mới lại đây: “Này có gì mà phải xin lỗi, không phải việc lớn gì, cô dùng đôi đũa này đi, lần này đi về cô khách sáo quá, hơn nữa cô là chỗ quen biết của cậu chủ, nơi này không cần phải câu thúc gì đâu.”

Bạch Thược chui vào dưới bàn nhặt lên chiếc đũa, nhưng sau khi bò lên tầm mắt Loan Hàm vẫn còn dừng lại ở trên người mình.

Mà ngồi một bên Loan Nam Minh, bởi vì trong phòng nhiệt độ thấp xuống cùng với hơi thở lãnh khốc nên có chút nhút nhát, hận không thể cả đều núp phía sau Bạch Thược.

Người duy nhất không sợ là thím lý, vẫn đang cố gắng hòa hoãn lại bầu không khí: “Cô chủ trở lại khi nào vậy? Cô để quên đồ sao?”

Loan Hàm ngồi đối diện Bạch Thược: “Giúp tôi lấy chén cơm.”

Thím Lý duỗi tay chuẩn bị lấy cơm muỗng, Loan Hàm còn nói thêm: “Làm phiền cô Bạch.”

Thím Lý: “?”

“……” Bạch Thược vội đứng lên, nói với thím Lý để tôi lấy, cầm lên muỗng cơm, nghĩ đến khoảng thời gian trước lúc ăn cơm Loan Hàm không ăn mấy đũa, chỉ lấy nửa chén cơm.

Ở trước mặt Loan Nam Minh, cô phải duy trì hình tượng ổn trọng, mặc dù sợ hãi đến cánh tay run rẩy, cũng đến căng da đầu đưa đến trước mắt Loan Hàm

Loan Hàm nhìn xuống dưới, cô không tháo dây xích ở mắt cá chân Bạch Thược ra, cho nên Bạch Thược mặc chiếc váy cực dài muốn phết đất để che lại.

Cổ áo váy hơi sâu, khi cúi người lộ ra một mảng lớn da thịt, nhưng không thể nhìn thấy bộ vị mấu chốt.

Khi mà ánh mắt Loan Hàm đảo qua, gò má Bạch Thược vẫn đỏ, theo bản năng muốn giơ tay che lại, nhưng lại cảm thấy như vậy giống như cố tình, nhịn xuống.

“Vòng cổ của cô Bạch rất xinh đẹp.” Loan Hàm nói nghiêm túc, nhưng Bạch Thược lại nghe ra vẻ đùa giỡn trong đó, giống như đang nói ngực cô khá xinh đẹp, quả nhiên, Loan Hàm nói tiếp, “Làng da của em thật trắng thích hợp mang ngọc lục bảo.”

Bạch Thược lập tức liền nghĩ tới lúc trước Loan Hàm làn da của mình trắng, rất thích hợp để lại dấu vết, đại não ầm ầm, thiếu chút nữa tay cầm không vững mà ngã chén.

Cô nhìn Loan Hàm bằng ánh mắt khẩn cầu, hy vọng không cần làm khó mình trước mặt Loan Nam Minh.