Chương 11

Đến tối, nhóm thanh niên này bắt đầu dùng camera quay lại cảnh ăn uống vui chơi trong này, quay đến từng chi tiết nhỏ nhất. Ở đây chẳng những không có bất kỳ bóng quỷ nào mà còn có một cậu thanh niên mua vé số trúng được 500 tệ.

Mọi người nhao nhao trêu chọc anh ta.

“Đây mà là nhà ma à? Nhất định là chúng ta đang ở chỗ phúc địa.”

“Thấy cậu ta cào trúng mà tôi cũng ngứa tay, hay là chúng ta cũng đi mua hai tờ vé số về cào xem, nói không chừng tất cả đều trúng thưởng đấy!”

“Vậy nhanh đi thôi, còn chờ gì nữa!”

Nói xong, những người này mặc quần áo vào, đi đến quầy vé số. Để ghi lại một cách chân thực hơn, camera cũng theo sát toàn bộ hành trình. Đoàn người mỗi người mua hai tờ vé số, quyết định quay về phòng cào tiếp.

Lần này ai nấy cũng đều ngoác miệng chửi đổng rồi, nếu không phải có camera theo sát thì bọn họ sẽ cho rằng mình đang diễn kịch.

Cả đoàn ai cũng trúng hết. Ít thì 20 tệ, nhiều thì 100 tệ. Tuy số tiền không lớn nhưng họ chưa bao giờ gặp tình huống tất cả mọi người đều trúng như vậy.

Mà chuyện này là đương nhiên, Khương Nhất đã yêu cầu bà chủ để lá bùa dưới vật trang trí cải trắng, có công hiệu thu hút tài lộc. Bọn họ ở lại nơi này rất lâu, trên người ít nhiều cũng dính một ít tài vận.

Mấy cậu thanh niên đều hưng phấn, mua xiên nướng, mua bia về ăn uống chúc mừng. Suốt cả một đêm, khách sạn nhỏ đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.

Chị Trần ngồi sau quầy, nhìn thấy cảnh tượng rầm rộ như vậy thì lén lau nước mắt.

Đã bao lâu rồi ở đây chưa được náo nhiệt như vậy?

Khác với sự ồn ào náo nhiệt ở bên ngoài, trong phòng 103 lại là cảnh gió thảm mưa sầu.

Trước mặt Khương Nhất bày một dãy hộp. Set gà gia đình, gà chiên, lẩu cay, tôm hùm đất, cocacola, 8 bộ quần áo mới, còn đăng kí thành viên của 5 nền tảng...

Kiếm tiền cũng giống như bốn thầy trò sang Tây Thiên thỉnh kinh, phải trải qua muôn vàn khó khăn trắc trở. Kết quả lúc tiêu tiền lại giống như việc đến Tây Thiên rồi ngồi máy bay quay về Đông Thổ Đại Đường, tốc độ quả thật quá là nhanh.

10.000 tệ sau khi qua tay Sư tổ bà bà, lúc này chỉ còn lại 1.000 tệ.

Trong lòng Khương Nhất co thắt.

Không mua cũng không được, đêm qua trong mộng Sư tổ bà bà bắt cô chẻ bài vị suốt cả một đêm. Không phải cháu muốn chẻ bài vị ra làm củi đốt sao? Vậy thì tự chẻ của mình đi.

Trên mỗi tấm bài vị đều viết tên Khương Nhất.

Rõ ràng là đang sống lại làm chuyện mà “hiếu tử hiền tôn” nên làm.

Khương Nhất liếc nhìn bài vị đang nằm trên giường, trong mắt tràn đầy ai oán.

Bài vị kia nằm nghiêng trên gối đầu, nhìn như thể một người đang nhàn nhã nằm trên giường, lại còn bắt chéo chân. Trong TV đang phát mấy cảnh anh chàng kia cùng với người đẹp đang làm mấy chuyện không thể nói.

Bài vị thấy Khương Nhất ngồi cả buổi không nhúc nhích, thế là động đậy.

Khương Nhất vội vàng nói: “Cháu biết, cháu biết rồi, cháu đốt xuống cho bà đây!”

Sau đó cô còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bà ăn nhiều vậy cũng không sợ no chết ~”

Nói xong, Khương Nhất dùng ngón tay bấm mấy cái pháp quyết, linh lực nhanh chóng xoay tròn xung quanh thân thể, mà dãy hộp thức ăn đặt trước mặt cô đột nhiên bốc cháy.

Ngọn lửa cháy hừng hực nhanh chóng cắn nuốt sạch sẽ những thứ kia rồi biến thành từng làn khói xanh tan biến trong không khí, mà chiếc bàn đơn sơ của khách sạn nhỏ thì lại không bị gì, vẫn hoàn toàn trống rỗng, giống như từ trước đến nay chưa từng có thứ gì để trên đó.

Trái lại bài vị nằm bên kia lại uốn éo vài cái. Rõ ràng chỉ là một tấm ván gỗ nhưng lại khiến người ta cảm thấy nó đang vui vẻ.

Khương Nhất rửa mặt xong liền nhanh chóng nằm xuống giường, tranh thủ thời gian đi ngủ. Chờ sau khi Sư tổ bà bà ăn xong chắc chắn sẽ vào trong mộng của cô để tổ chức buổi trình diễn thời trang ở huyện Liêu Bình.

Người biểu diễn: Sư tổ bà bà.

Người chủ trì: Sư tổ bà bà.

Người cung cấp trang phục: Người khốn khổ - Khương Nhất.

Trong một căn biệt thự ở thành phố Hoa, một người đàn ông đang ngủ say, trán ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt dữ tợn, trong cổ họng không ngừng phát ra những âm thanh đau đớn.

Một lúc lâu sau, ông ta đột nhiên mở bừng mắt, ngồi bật dậy. Ông ta đưa tay sờ soạng trên dưới khắp cơ thể, nửa vết thương cũng không có, lúc đó mới thở dài nhẹ nhõm.

Kể từ sau khi ông ta đâm chết một con chó hai ngày trước, ông ta đã không thể ngủ yên được nữa. Trong giấc mơ nếu không phải ông ta biến thành một con chó và bị một chiếc ô tô chạy như bay đâm trúng, bị nghiền thành bùn nhão, thì chính là bị hơn mười con chó lao vào liên tục cắn xé, thậm chí ông ta còn có thể cảm nhận rõ ràng nỗi đau khi da mình bị xé toạc.

Lúc trước ông ta lái xe trên đường cũng không ít lần đâm trúng chó nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, quá tà môn rồi!