Chương 12

Người đàn ông này tên là Thôi Bân, là tài xế riêng cho ông chủ Liên Chí Cường của công ty bất động sản Liên Phát, một công ty bất động sản hàng đầu trong cả nước. Liên Chí Cường rất tín nhiệm Thôi Bân, đi tới đâu cũng đều dẫn ông ta theo.

Không ít người muốn tìm cơ hội kết giao với Liên Chí Cường đều sẽ hối lộ Thôi Bân, từ đó moi được hành tung của Liên Chí Chường, sắp xếp một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên có chủ đích.

Nửa tháng trước, Liên Chí Cường bất ngờ ngã từ trên lầu xuống. Sau khi bác sĩ kiểm tra thì không có vấn đề gì, chỉ là người vẫn không thể tỉnh lại.

Nhà họ Liên đã tìm kiếm cao nhân khắp nơi để giải nạn, kết quả là tìm được một vài đại sư giả, tốn không ít tiền nhưng lại chẳng có hiệu quả gì.

Vào ngày Khương Nhất đón xe đến huyện Liêu Bình, trên đường cô gặp phải người lái chiếc xe sang trọng đâm chết con chó, đúng là Thôi Bân.

Thôi Bân dùng tay lau mồ hôi trên trán, xoay người xuống giường đi tìm một chiếc chìa khóa khác. Ông ta cẩn thận mở cửa ra, nhìn xung quanh để dò xét. Bốn bề vắng lặng không có người nào cả, ông ta đóng cửa lại rồi giống như kẻ trộm đi về phía tầng ba.

Trong phòng ngủ duy nhất trên tầng ba, một người phụ nữ đang ngủ say, bỗng cảm thấy trong chăn có người tiến vào. Cô ta hoảng sợ định hét lên nhưng chợt nhớ ra người tới là ai. Trong ngôi nhà này cũng chỉ có người đó mới có chìa khóa phòng của cô ta.

Cô ta đánh vào ngực người đàn ông và nói: “Anh muốn chết à ~”

Người đàn ông lập tức nắm lấy bàn tay của cô ta ấn vào trong ngực: “Còn không phải là do anh nhớ em sao.”

Trên khuôn mặt được chăm chút kỹ lưỡng của người phụ nữ lập tức lộ ra vẻ ngại ngùng: “Đồ quỷ sứ!”

Tiếp theo chính là trùm chăn lên, cùng nhau đi ngủ.

Sau khi làm xong hết những việc cần làm, người đàn ông dựa vào đầu giường, hút một điếu thuốc và hỏi: “Lão già chết tiệt kia còn cầm cự được bao lâu?”

Người phụ nữ tựa vào ngực ông ta, hơi lo lắng nói: “Ai biết được! Lão già này lớn tuổi rồi mà cũng không biết lập cái di chúc, nói bất tỉnh liền bất tỉnh luôn. Bây giờ công ty đều do Liên Hạo nắm giữ, Liên Hào của chúng ta mới 8 tuổi, một chút cổ phần cũng không có.

Chúng ta vẫn phải tìm cách cứu lão già tỉnh lại, chăm sóc ông ta thật tốt, dỗ dành ông ta viết di chúc để lại hết toàn bộ tài sản cho Liên Hào của chúng ta mới được.”

Người phụ nữ này chính là vợ sau của Liên Chí Cường, tên là Lương Như.

Lúc kết hôn với Liên Chí Cường cô ta mới 27 tuổi, chỉ hơn con trai cả của người vợ quá cố của Liên Chí Cường bảy tuổi, là một người mẫu trẻ tuyến mười tám.

Khi đó để quyến rũ Liên Chí Cường cô ta đã tốn không ít sức lực, nhưng không ngờ Liên Chí Cường lại không mấy hứng thú với chuyện nam nữ, Lương Như gả vào cửa hai năm mà bụng vẫn không có động tĩnh gì. Cô ta dùng trăm phương nghìn kế để tìm ra hành tung của Liên Chí Cường, một tới hai đi, kết quả lại thành ra cùng Thôi Bân liếc mắt đưa tình.

Liên Chí Cường sinh con trai út ở tuổi bốn mươi chín nên thực sự cưng chiều, muốn gì được nấy. Lại thật tình không hề biết, đứa trẻ này hoàn toàn không phải của ông ta.

Bây giờ ông ta đã hôn mê bất tỉnh, đôi mèo mả gà đồng này lại đang nghĩ cách tính kế ông ta như thế nào.

Thôi Bân nghe Lương Như nói vậy, trong lòng cũng có tính toán của riêng mình.

Chưa nói đến Liên Chí Cường, con trai cả Liên Hạo của Liên Chí Cường cũng là người không dễ ở chung, tuổi còn trẻ mà anh ta đã thể hiện tài năng kinh doanh phi phàm, so với bố mình chỉ có hơn chứ không kém.

Đứa con trai trên trời rơi xuống Liên Hào kia năm nay mới 8 tuổi, muốn nó đấu với anh trai mình sợ là còn quá non.

Hơn nữa, nếu Liên Hào có được gia nghiệp của nhà họ Liên thì sao đây? Chẳng lẽ Lương Như thật sự có thể nói cho nó biết nó là con trai của ông ta à? Đến lúc đó, nó sẽ chỉ cảm thấy thêm xấu hổ về xuất thân của mình.

Người khác có không bằng bản thân mình có, phải thừa dịp lão già chưa chết mà vạch ra một số kế hoạch cho bản thân mới được.

Thôi Bân nói: “Em yêu, gần đây anh đã hỏi thăm được một chút, có một chuyên gia về trí não rất giỏi bên Mỹ. Anh đã liên lạc với trợ lý của ông ấy, nếu ông ấy từ bên kia qua đây thì ít nhất cũng phải hai triệu. Mặt khác, anh còn tìm được một vị đại sư ẩn thế, phí xuống núi của người ta cũng hơn một triệu. Mà nhìn tình hình của lão già kia thì chỉ sợ không tốt lắm, nếu thực sự tiêu tốn mấy khoản này thì sợ là cũng trôi theo dòng nước. Hay là cứ thôi kệ đi, đến lúc đó số tiền này sẽ để lại cho hai mẹ con em, còn có thể tạo được tác dụng không nhỏ.”

Chiêu lấy lùi làm tiến này của Thôi Bân thực sự khiến Lương Như cảm thấy vui vẻ. Cô ta ôm eo Thôi Bân, đáng thương nói: “Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn nghĩ cho em và con trai nữa, nhưng trong số tài sản kếch xù của lão già kia, ba triệu chỉ là chín trâu mất một sợi lông, ngày mai em sẽ chuyển tiền cho anh, anh giúp em mời hai người này đến.”