Tiểu Xuân dũng cảm bèn tới gặp quốc vương bò sữa, đề nghị để cô đi đánh bọn cướp.
Quốc vương vô cùng cảm kích, nói, chỉ cần cô có thể đánh bại tướng cướp chuột xám chột mắt thì sau này muốn uống bao nhiêu sữa tươi cũng được.
Tiểu Xuân mặc chiến giáp, vung cây trường kiếm bằng ngọc bích, cưỡi lên con ngựa trắng biết bay, phi tới tận đỉnh núi có đám chuột cướp kia, gọi sấm sét và gió lốc, đánh bại lũ cướp.
Tiểu Xuân chiến thắng trở về.
Quốc vương bò sữa vô cùng vui vẻ, bèn hạ lệnh toàn quốc mở tiệc chúc mừng ba ngày ba đêm.
Quốc vương còn đích thân vắt sữa của mình, đựng vào chiếc cốc bằng vàng ròng khảm ngọc lục bảo, hiến cho vị thiếu nữ anh hùng.
Tiểu Xuân giơ tay đón cốc sữa, uống một ngụm, mùi sữa thơm nồng, nước sữa còn vẽ lên môi cô một vòng râu bạc.
Quốc vương hỏi Tiểu Xuân, sữa uống ngon không?
"Tiểu Xuân, sữa uống ngon không?" Âu Yến Lạc cười cười hỏi Xuân Nguyệt.
Ngay sau đó, khẩu súng của anh ta phun ra thứ dịch trắng đυ.c văng đầy mặt Xuân Nguyệt, dính đầy lên tóc, lên nốt ruồi lệ, cả chóp mũi, môi cũng dính nhớp thứ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Âu Yến Lạc.
Cuối cùng, tất cả trượt xuống, tụ tập lại, thong thả rỏ xuống đất.
Xuân Nguyệt thè lưỡi liếʍ vành "râu bạc" trên môi, trong mắt đen dấy lên một ngọn lửa hừng hực như muốn đốt sạch cả đất trời, miệng mấp máy, lặng lẽ "nói" một câu: "Ngon cực kì."
Đầu điện thoại bên kia, cô bé có vẻ đã buồn ngủ, bèn nỉ non: "Ba ơi, thế Tiểu Xuân trả lời sao ạ?"
Âu Yến Lạc thả tay đang ấn đầu Xuân Nguyệt ra, thấp giọng đáp: "Cô ấy nói, ngon cực kì."
"Thôi nhé, ba đã kể chuyện xong rồi, giờ con phải đi ngủ nhé." Đầu bên kia vang lên một giọng nữ dịu dàng.
Diêu Phỉ lấy điện thoại từ tay con gái, nhẹ nhàng nói với người bên kia: "Mỹ Châu sắp ngủ rồi, để em dỗ con ngủ trước. Anh cứ bận việc của anh đi, đừng về muộn quá nhé. Trong bếp vẫn đang ủ canh bí đao cho anh đấy, lúc về anh nhớ uống một bát để tiêu thực."
"Ừ, anh biết rồi."
"Bye bye chồng."
Lấy lại tự do, Xuân Nguyệt đã đứng dậy vào toilet, từ trong đó có tiếng nước ào ào truyền ra.
Âu Yến Lạc cầm khăn tay cạnh máy tính, lau qua côn ŧᏂịŧ còn chưa mềm hẳn xuống.
Quần và qυầи ɭóŧ đều đã dính nước bọt của Xuân Nguyệt, anh ta không muốn xử lí, lát thay bộ khác là được.
Cổ họng khô rát, anh ta đi tới cạnh tủ rượu, tùy tay rút ra một chai, mở nắp.
Chẳng để ý rượu gì, cứ bưng cả chai lên đổ vào miệng vài hớp, hóa giải cơn khát cháy bỏng nơi cổ họng.
Nhưng trong cơ thể, một cơn du͙© vọиɠ vẫn đang điên cuồng gào thét, con dã thú không chiếm được thỏa mãn vẫn chưa muốn ngừng nghỉ.
Lần này quả thật đã mất khống chế.
Từ trước đến nay, anh ta luôn phân cách hai thế giới của mình rất tách biệt, hai bên không dính dáng chút nào với nhau.
Trừ bác Lương, chưa từng có bất cứ sát thủ nào tiếp xúc được tới chuyện gia đình anh ta.