Chương 8

Đọc tin của Th xong em bỏ điện thoại sang một bên rồi nhắm mắt lại , cố ngủ cho nhanh kẻo sợ quá giấc , không ngủ được lại mất ngủ. Thế nhưng trong đầu luôn nhớ đến hình bóng của Th , trằn trọc không ngủ được. Lại lôi tin nhắn cũ ra xem. Tất cả những tin nhắn của Th nhắn cho em em đều giữ lại , ngoài mặt em tỏ vẻ không bằng lòng cho cậu ấy tán nhưng tâm tư lại khác biệt. Đúng là khó hiểu bản thân mình.

Xem điện thoại chán rồi em ngủ lúc nào chẳng hay. Sáng dậy em xem điện thoại lại thấy tin nhắn. Của Th.

Ò ó o…

Trời sáng rồi. Dậy tập thể dục thôi em ơi.

Ye !

Trẻ con quá ! Đọc xong em cười vui vẻ nghĩ thầm.

Chiều hôm ấy em đi chuyến xe 2h. Đến chỗ bắt xe , Th đã đứng ở đấy rồi. Đeo một bao lô nhỏ , đeo tai phone đứng nghe nhạc. Rõ vẻ thư sinh . Em ở nhà đi mang theo bao nhiêu đồ ăn. Mẹ em nhồi nhét cho mang đi , em bảo mẹ cho nhiều tiền rồi con tiêu thoải mái , mang nhiều đồ quá ăn sao hết. Mẹ em bảo cứ mang đi , đồ quê mình vừa sạch vừa rẻ , không ăn hết thì chia cho mọi người cùng ăn , coi như quà quê đi đâu mà thiệt.

Thế là có bao nhiêu em đem đi tất. 1 bao lô quần áo , 1 lọ ruốc heo phải 1kg , nhà sẵn mẹ em làm cho , 1 cái giò , ít trứng gà , ít lạc ít vừng ,… khủng khϊếp. Th thì chẳng có đồ gì. Chắc con trai không thích tay xách nách mang lên không bao giờ em thấy cậu ấy mang đồ ăn gì cả. Thấy em đồ đạc tùm lum Th bảo :

Em đi lấy chồng à đâu mà túi nhỏ túi to nhiều thế ?

Vâng. Gần thế rồi đây.

Em đáp nặng nhọc.

Đưa đây anh xách cho.

Anh xách cả luôn đi. Em chẹo cả xương sườn rồi.

Chết. Thương quá cơ. Lát anh xoa bóp cho.

Th nhìn em ánh mắt nghịch ngợm.

Em lườm Th ,

Ăn nói vớ vẩn. Đang chỗ đông người. Tí ngồi xa nhau ra.

Thôi anh không nói nữa. Nhưng sao em lần nào cũng mang nhiều đồ thế. Đến đấy mua cũng được mà.

Em mang lên thì anh được ăn nhiều chứ sao ? Người gì đâu toàn đi ăn chực người ta còn kêu nữa …

Ờ. Anh quên. Quà của mẹ vợ tương lai nên cố mà ăn chứ .

Quên đi. Lần này không cho anh ăn.

Tại sao vậy ?

Muốn ăn thì anh tự nấu mà ăn.

Anh không biết nấu.

Mấy chục tuổi đầu rồi còn không biết nấu cơm nữa ?

Bố mẹ anh nấu ăn ngon lắm , toàn tranh nấu thôi. Anh chẳng bao giờ động tay nên mẹ chuẩn bị gì anh không mang đi , ngại lắm.

Vậy anh đáng bị bỏ đói lắm.

Vậy mai em nấu còn anh rửa bát được không ?

Để em suy nghĩ đã.

Nghỉ Tết Dương lịch nên sinh viên , người đi làm đi về khá đông. Xe khách hôm nay đông chật cứng người. Những đồ dùng mang theo đều phải để dưới cốp xe khách. Em và Th ngồi cạnh nhau ở hàng ghế cuối cùng. Dọc đường xe bắt khách lên càng nhiều hơn , những người lên sau ai cũng phải đứng. Vẻ mặt nhăn nhó khó chịu vì đường dài , đã say xe lại còn phải đứng. Em cũng say xe nhưng lên từ đầu tuyến nên có ghế ngồi.

Th biết em đi xe hay bị say nên hôm nay còn mua kẹo Gum cho em nhai , còn hẹn là

Anh còn chuẩn bị cả kẹo gừng nữa. Nếu ăn kẹo Gum không thấy giảm tình trạng buồn nôn thì bảo anh nhé.

Em gật đầu. Đeo khẩu trang rồi mà cái mùi xe ô tô vẫn khiến cho người ta thấy buồn nôn.

Xe chạy được một quãng thì trời đổ cơn mưa tầm tã. Có hai mẹ con nhà nọ lên dọc đường. Ướt như chuột lột. Xe đông quá không có chỗ ngồi. Nhìn cháu bé mà thấy thương hại. Em bảo Th

Anh ơi. Hay anh đứng dậy đi. Anh không say xe , nhường chỗ cho hai mẹ con chị ấy đi. Nhìn đứa nhỏ thương quá. Mưa gió quần áo lấm lem hết cả.

Th nhìn em rồi nói.

Anh nhường chị ấy cũng được. Nhưng đứng tận trên kia không được gần em…

Thôi. Anh chịu khó đi. Đứng một tý. Lát chị ấy xuống xe thì anh lại ngồi.

Th suy nghĩ một lát nói với em.

P này. Anh nghĩ thế này vẹn cả đôi bên. Bây giờ em nhường ghế cho hai mẹ con chị ấy , em ngồi lên đùi anh , anh ôm em được không ? Cả hai đứa cùng được ngồi mà anh lại không phải đứng mỏi.

Th ghé vào tai em thì thầm.

Làm thế sao được. Mọi người cười chết. Thôi em không ngồi đâu.

Th nói tiếp :

Mình ngồi cuối xe rồi , mà xe đứng chen chúc thế kia. Làm gì còn ai chú ý đến mình ngồi thêd nào nữa. Cứ để họ nghĩ mình là vợ chồng đi cũng được. Dù sao cũng là mình nhường ghế cho người khác mà.

Thế có tiện không ?

Quá tiện.

Nói rồi em nhường ghế cho hai mẹ con. Chị ấy mừng lắm , cảm ơn rối rít .

Trước khi lên xe em dán cao chống say , uống thuốc chống say nữa , nhai. Kẹo Gum nên cũng đỡ. Đặc biệt là ngồi trong lòng bạn trai thì hết ý. Say thế nào được. Xe cứ bon bon chạy làm em buồn ngủ , dựa đầu vào vai Th. Nhân cơ hội em nhắm mắt ngủ , Th cho tay em vào túi áo rét. Kiểu như em đang cho hai tay vào túi áo , xong Th cho vào theo ý. Trời rét mà. Cho tay vào ấm lắm. Th cầm tay em , cứ xoa xoa mu bàn tay , thỉnh thoảng lại đan tay em và Th lại với nhau , nắm chặt. Đến đoạn đường sóc nẩy lên làm em giật mình. Quay lại nhìn Th thấy cậu ấy mắt hơi nhắm lại , nhưng có vẻ chưa ngủ.

Thấy em quay lại Th không mở mắt ra nhưng dành cho em một hành động thân mật. Tay hai đứa trong túi áo , Th lại nắm chặt hơn rồi ôm em gọn lại , đầu thì ngả sát vào vai gáy em , ghé vào tai hôn nhẹ một cái , hơi ấm lan tỏa làm em nhột nhột. Th thì thào :

Anh muốn xe cứ chạy mãi…

Em mỉm cười hiểu ý.

Cứ thế cứ thế. Rồi em phát hiện , dường như ở phía dưới mông em , cái cậu bạn của Th dường như hết kiên nhẫn. Nó lại đang cứng lên. Th bắt đầu không ngồi yên được. Tay cứ bấu bấu tay em , miệng cứ hôn lên tai lên gáy em suốt. Làm em kí©h thí©ɧ khó tả. Em chưa quan hệ bao giờ nên những hành động thế này làm em tò mò lắm. Th tiếp tục thì thầm

Anh lại thế nữa rồi. Phải làm sao hả em ?

Em không biết. Đang chỗ đông người, anh đừng có làm bậy đấy , em không đồng ý đâu. Anh nghiêm túc đi nếu không em đứng lên đấy.

Em kiên quyết nói.

Th vội vàng ngăn cản :

Thôi. Anh xin. Em đừng đứng lên. Anh hứa . Anh sẽ nghiêm túc , không như thế nữa. Ngồi yên đi một lát là nó tự hết.

Cả em và Th đều không nói chuyện nữa. Nhưng em thì vẫn luôn chú ý đến biểu hiện của cái cậu nhỏ bé này. Nó không hề mềm đi mà vẫn cứng ngắc cho đến khi lên tới bến xe thì thôi. May cho Th là cậu ấy mặc áo khoác dài , nên khi đứng lên không ai phát hiện ra nhược điểm bậy bạ ấy. Th cao to mà em cũng thế. Em không phải cao to lắm, nhưng con gái cao mét 60 cũng là được rồi. Hai đứa em đứng cạnh nhau nhiều người còn hỏi bọn em học Thể dục thể thao à ?

Mưa từ quê nhà mưa ra Hà Nội. Bến xe cháy Taxi. Bao nhiêu người xuống xe một cái là tranh chân vẫy Taxi hết. Làm bọn em đứng chờ mãi không gọi được taxi. Đi từ 2h chiều mà 6h tối mới đến nơi vì bắt khách nhiều quá , trời lại mưa đường trơn nên xe đi chậm. Chờ mãi không có xe. Xe ôm mưa rét quá cũng không thấy mấy người. Th sốt ruột chạy ra cổng bến , đội mưa ra vẫy taxi. Em đứng ở trong chờ. Có xe Th lại chạy vào , xách hết đồ đạc vứt vào cốp xe cho em , em chỉ việc lên xe. Đến nhà trọ Th trả tiền taxi rồi lại mang đồ vào. Lúc đi thì ra dáng cậu thư sinh giàu có , giờ như anh chàng khuôn vác vậy. Nhìn gương mặt lấm tấm nước mưa , tóc tai ướt nhèm em thấy yêu quá. Về phòng ổn định rồi , Th bảo em ,

Em đun nước tắm gội đi cho sạch sẽ. Anh về phòng đây.

Em nhìn Th cảm động bảo :

Anh cũng tắm gội đi , lát em nấu cơm anh sang ăn cùng nhé.

Ok . Anh sang chứ.

Em vào tắm gội thay quần áo rồi chuẩn bị mang đồ ra nấu cơm. Về phòng mặc quần áo khô ráo vào vừa ấm cúng vừa dễ chịu. Nay mưa gió quá mà lại lên muộn , em lười đi chợ nên mang đồ ăn mẹ gói ở quê ra cho , chế biến lại chút rồi hai đứa cùng ăn.. ngồi bữa cơm Th nhìn em ăn mà không nói gì.

Em nấu không ngon à ? Sao anh cứ nhìn em ?

Em hỏi trước.

Anh đang nghĩ sao tự nhiên em lại ngoan ngoãn nghe lời anh vậy ?

Em ngoan thế nào ?

Thì gọi anh bằng anh đó.

À. Hihi. Tại gọi nhiều nó quen.

Có mà thích anh nên gọi đúng hơn.

Th trêu em.

Anh nói nữa là em đuổi anh về phòng đấy .

Th tiếp :

Hôm nay em có giận anh không ?

Giận gì ?

Em ngừng ăn lại hỏi Th.

Thì lúc em ngồi trong lòng anh , anh chưa nghiêm túc lắm.

À.. em không giận. Nhưng lần sau anh đừng thế nữa. Cứ như thế thì sao được?

Anh cũng không muốn thế. Không biết có phải tại yêu em , gần em nên anh mới vậy không. Nhưng cứ ngồi gần em là tự nhiên nó lại như thế.

Thế anh đừng ngồi gần nữa.

Mà em vẫn chưa nói yêu anh là sao.

Thì em đâu có yêu anh …

Không yêu anh sao dám ngồi lòng anh từ quê lên đây ? Như vậy là hành động của người bạn bình thường à ?

Em không biết.

….

Ăn tối xong , Th nhận bưng bát vào rửa. Cũng không có gì nhiều. Có mấy cái bát đũa , em làm một lát là xong. Em bảo để em làm cho , Th không chịu , bảo nay em đi xe mệt , lại nấu cho anh ăn nữa nên để anh rửa cho. Thế là Th đi rửa hết. Thấy quần áo em tắm chưa giặt , Th rửa bát xong , bưng luôn cả chậu quần áo của em ra ngoài.

Anh mang đi đâu đấy ?

Em ngạc nhiên hỏi.

Anh mang đi giặt.

Để đấy của em mà. Để em giặt.

Anh cũng chưa giặt. Thôi để anh giặt cho. Em nghỉ đi.

Này. Này. Đưa đây. Để em giặt. Đồ con gái ai cho anh động vào.

Thì cũng chỉ là quần áo thôi. Anh giặt cho không được à ?

Nhưng mà..

Sao nữa ?

Mình có là gì của nhau đâu. Anh làm vậy em ngại lắm .

Ngại gì. Em chưa coi anh là bạn trai của em thôi. Chứ anh thì luôn muốn em là bạn gái anh. Nay em mệt nên để anh làm giúp em. Mà em cũng thế. Nếu sau này anh mệt thì em giặt giúp anh.

Không. Không cần đâu mà.

Thôi em ở yên đấy đi. Vừa nói Th vừa bưng chậu quần áo đi mất. Khoảng 30p giặt xong. Trời vẫn mưa. Th nhắn tin cho em.

Anh giặt xong rồi. Anh phơi luôn bên này nhé.

Em cảm ơn. Lần sau anh đừng làm thế nữa nhé. Em tự làm là được mà.

Em nhắn lại.

Anh muốn ôm em một lát ….

Tin nhắn đến.

Em đọc xong không biết trả lời thế nào. Nên không nhắn lại. Th lại nhắn tiếp.

Không được sao . Anh muốn lắm..

Không được !

Em nhắn lại.

Anh chỉ ôm thôi rồi anh về ngủ. Nay anh cũng mệt quá. Nhớ. Được không ?

Nay ngồi bên nhau suốt buổi còn gì nữa ?

Vẫn thấy không đủ.

Mà em có yêu anh không ? Chưa nói anh. Nghe lần nào ?

Em không biết.

Anh chắc chắn là có. Thôi. Anh qua phòng em nhé. Đi. Một lát thôi anh về ngay.

Em không trả lời. Nửa muốn Th sang . Nửa không muốn cho sang.

Th không đợi em cho phép đã chạy sang rồi. Mặc cái áo nỉ bông dày cộp. Tóc vuốt keo. Nhìn yêu kinh khủng.

Em đã đồng ý đâu ?

Thấy Th sang em hỏi .

Không cần em đồng ý.

Th bước vào đóng hờ cánh cửa lại , lật tung chăn em ra chui vào nằm cạnh.

Ui. Ấm thế. Khϊếp nằm thế này thì sướиɠ nhỉ .

Thôi anh đi về đi. Lại thế nữa. Em không thích đâu.

Rét thế này nằm một mình chán lắm. Cho anh ở đây 1 lát thôi.

Một lát của anh là bao nhiêu ?

15 phút. Anh ôm em 1 tí ti thôi anh về ngủ mới ngon.

Nhưng ôm trong chăn này có vấn đề gì không?

Anh không biết. Anh là người bình thường. Nếu như có vấn đề gì thì cũng là lẽ tự nhiên thôi.

Em véo tai Th

Tự nhiên cái gì. Anh về ngay và luôn đi. Dưa cà nữa là đến sáng mai , em mất ngủ giờ.

Ok anh về luôn. Vậy em nhắm mắt lại đi.

Em nghe lời. Nằm im nhắm mắt lại. Hai tay bấu vào nhau để trước ngực.

Th bật cười.

Anh có ăn thịt em đâu mà em lo lắng vậy.

Nói xong Th hôn nhẹ môi em , gỡ tay em ra rồi ôm em vào lòng thủ thỉ :

Em ngủ ngon nhé. Anh về đi ngủ đây.

Thực lòng là anh muốn ở bên em cơ , nhưng em không chịu nên anh cũng đành thế. Anh muốn ở đây lắm…

Nói 1 hồi Th cũng chịu đứng dậy đi về.

Th về em cũng hơi nuối tiếc…

Về phòng lại nhắn tin cho em.

Anh chờ em….

Một câu nói bâng quơ. Không biết là chờ gì ? Chờ em nói lời yêu anh ? Chờ em mạnh dạn hơn ? Chờ em chủ động ? Chờ em cho Th thứ gì đó ?…

Em nghĩ linh tinh nhưng không đoán được ý tứ của câu nói. Đi xe mệt nên em ngủ luôn , bỏ mặc dòng tin nhắn lấp lửng đầy hàm ý đó.