Chương 4

Tết âm lịch năm nhất Đại học , bọn em được nghỉ 9 ngày. Hôm ấy là 27 Tết rồi , chiều muộn học xong là được về quê ăn Tết. Ban đầu em định là ở lại thêm buổi tối nay nữa sáng hôm sau ra bắt xe về cũng chưa vội. Nhưng phòng kí túc xá của em hầu như chúng nó đều bắt xe về quê luôn trong tối nay. Em đắn đo. Không biết nên ở lại hay về. Về ngay thì em ngại vì tối bắt xe ôm ra bến xe lách cách , mà ở lại thì một mình em một phòng 6 cái giường , sợ ma và ở một mình lắm , không biết phải làm thế nào… Đang suy nghĩ thì điện thoại em có tin nhắn.

Của cậu bạn tông xe.

Bạn Th.

Cậu có về quê luôn không ? Mình đang chờ xe ở bến rồi. 20 phút nữa là xe chạy. Nếu cậu muốn thì ra ngay nhé , chuyến cuối rồi , nếu không sáng mai cậu hãy về.

Thấy Th. Nói vậy em luống cuống xách túi du lịch quần áo rồi lật đật xuống bắt xe ôm. Ra đến nơi vừa lúc xe chuẩn bị xuất bến. Cuối năm nên đông quá trời. Người người chen chúc nhau , không có chỗ ngồi. Em có cái túi du lịch đựng mấy bộ quần áo , còn đâu không mua bánh kẹo gì về cả. Đứng một lúc em mới nhìn thấy Th. Cũng đang đứng ở phía đầu xe , thấy em lên xe rồi Th. Mỉm cười gật đầu một cái , ngầm ý là Th. Đã nhìn thấy em rồi.

Xe ngày Tết đã đông lại còn bắt khách dọc đường nữa. Cứ một tý lại dừng xe liên tục. Phanh gấp. Em đi học về bụng đói chưa ăn được gì nên đứng một lát vừa đói bụng lại say xe. Đầu óc quay cuồng và miệng cứ trực nôn hết ra. Mỗi lần xe dừng lại em phải lấy túi nôn ra lần đó. Nhưng đông quá không có chỗ ngồi. Đường xa nên chẳng ai muốn nhường cả. Xe đang bon bon bỗng nhiên chết khự , dừng lại trên đường. Bác tài xuống đường kiểm tra thì xe bị chết lốp dọc đường. Mà quanh đấy toàn cánh đồng , chẳng có nhà nào cả , họ đành gọi thợ sửa chữa lưu động. Rất lâu sau mới có người đến. Xe khách bé mà chứa 60 70 người. Thực sự là quá tải nên lốp đã bị hỏng. Nhiều người đói quá chờ lâu sốt ruột kêu than , sửa mãi không ra bệnh gì.

Em xuống xe nôn 1 trận xong cũng thấy nhẹ người đi. Đỡ say xe hơn hẳn nhưng đói bụng lắm. Cậu bạn Th. Đến gần em và hỏi :

Cậu say xe à ? Chiều đi học về đã ăn gì chưa ?

Em lắc đầu.

Th. Nói tiếp.

Vậy ăn tạm bánh mì của tôi này. Tôi cũng chưa ăn nhưng ra sớm nên mua sẵn được mấy chiếc , có sẵn nước lọc đấy , ăn đi cho đỡ đói. Tình hình này không biết khi nào mới sửa xong đây. Cậu ăn đi.

Em đang đói nên nhận lấy và ăn ngấu nghiến.

Đến 11h đêm xe vẫn không sửa xong. Không còn cách nào khác , chủ xe và lơ xe đi vẫy xe khách khác cho người đang chờ xe quá giang. Một chiếc xe giường nằm dừng lại , mọi người đều mừng rỡ. Nhưng chiếc xe này chạy Hà Nội – TP HCM nên không về qua bến , chỉ về qua trung tâm TP thôi. Nếu mọi người đồng ý thì lên xe. Lúc ấy rồi ai chẳng mong được về nhanh. Về đến TP rồi tính tiếp. Mọi người lần lượt chuyển đồ sang xe giường nằm rồi lên đường.

Xe rất đông. Lượng khách cũ cộng với số người vừa lên xe cũng quá tải. Không có giường để nằm. Mọi người ngồi chen chúc nhau. Em ngồi cạnh bạn Th , xe đông lắm người ngồi chỉ được co gối chân lại chứ không được duỗi thẳng chân ra đâu. Chật lắm luôn. Xe chạy đêm khuya nên em buồn ngủ , nhưng xe lắc lư không thể ngủ nổi. Th ngồi cạnh bảo em là :

Cậu ngồi xích lại đây , ngồi vào chỗ này cho tôi duỗi chân ra với. Co gối đau chân và mỏi quá.

Ngồi thêd nào được. Xe chật có nhích lên được nữa đâu ?

Em hỏi lại.

Thì cậu cứ nghe lời tôi đi. Kiểu gì cũng dễ chịu hơn mà.

Em hơi nhổm người dậy cho Th duỗi thẳng chân ra , dạng chân kiểu chữ V , em ngồi vào giữa , kiểu như ngồi trong lòng ấy. Hai đứa đều được duỗi chân ra. Nhìn giống đôi tình nhân quá.

Em thấy ngồi như này không tiện , chỉ có ai yêu nhau mới ngồi như thế. Định ngồi lại như lúc trước nhưng bạn ấy bảo ngồi vậy một lát đi. Hơn 1 tiếng nữa là đến TP thôi. Chẳng dễ chịu hơn à.

Công nhận ngồi co lại vậy có chỗ để duỗi chân ra dễ chịu hơn hẳn. Thỉnh thoảng ngủ gật em còn ngả hẳn người vào Th nữa. Th thấy em ngủ gật cũng để em ngủ. Còn đỡ cho em ngồi dựa dựa ngủ cho ngon nữa. Lát sau có một em bé bên cạnh ngồi chật quá vì mẹ bé đang bầu bụng to , thấy hai đứa em ngồi duỗi chân ra dễ chịu có ý nhờ cho em bé ngồi vào lòng em như em ngồi lòng Th. Chị ấy bảo :

Vợ chồng em gì ơi .

Dạ chị hỏi ai ạ.

Em ý. Vợ chồng em ý. Em cho chị nhờ đứa bé được không. Bụng chị to quá ngồi chật đứa bé nó mỏi không chịu. Lát xuống xe luôn rồi.

Em đang định giải thích là hai đứa không phải vợ chồng nhưng Th đã bảo :

Vâng. Chị cứ cho bé qua đây ngồi với chúng em cũng được ạ. Chồng chị đâu để mẹ con đi lại vất vả thế ?

Anh ấy đi xe máy , chị và cháu đi ô tô vì sợ bụng to đi xe máy nguy hiểm.

À. Vâng. Vậy chị nghỉ chút đi. Đến trạm dừng xe em gọi chị. Em bế cháu cho. Chị yên tâm đi.

Em ôm đứa bé cho nó ngủ. Th thì cho em dựa vai. Có vẻ Th thích thế lắm. Em không thấy Th chợp mắt tí nào , tí tí lại đỡ vai cho em ngồi ngay ngắn lại.

Anh lơ xe không biết , khi đến ngã tư HD anh gọi bảo vợ chồng con cái dậy đi xuống xe nào , đến nơi rồi . Bọn em xuống xe. Lúc ấy là 2h sáng . Trời rét. Xuống xe em rét run cập cập vì mặc ít áo. Trên xe đông người quá nên em cởϊ áσ khoác ra. Nhiệt độ ban đêm xuống thấp quá. Dọc đường không thấy có anhh xe ôm nào. 1 cái xe taxi cũng không có. Từ ngã tư ấy đi về chỗ em là 5km. Cách nhà Th xa hơn. Th gọi mà không thấy bố mẹ nghe máy. Giờ này bố mẹ em dậy mổ lợn rồi nên em gọi bố em nghe máy ngay. Bố em ra đón , thấy Th chưa có người đón bố em bảo hay bác đưa về nhà bác luôn , sáng mai bảo con gái bác đưa cháu về

Hai đứa bạn học cùng nhau thôi về nhà bác ngủ tạm sáng mai về. Đêm rét mà không có ai đón nên Th theo hai bố con em về luôn. Bố em thả hai đứa vào căn nhà gần bệnh viện chứ không về trong nhà. Rồi bố em về. Trước khi về còn dặn ,

Cứ vào nhà nghỉ ngơi đi. Mai dậy muộn cũng được để bác gọi cho mẹ cháu . Không lo đâu. Đi xe xa vậy mệt rồi.

Vâng. Cháu cảm ơn bác ạ.

Hai đứa em rón rén lên phòng nghỉ. Em bảo Th ngủ ở phòng khách , em vào phòng em ngủ. Chẳng tắm rửa gì rét quá em chui vào chăn ngủ luôn. Quẳng cho Th cái chăn bông , cậu ấy nằm ghế salon . Đến lúc em đang ngủ say thấy lạnh quá , tay vơ vơ cái chăn không thấy đâu. Sờ hai bên không thấy chăn em bực quá nghĩ mình nằm kiểu gì mà không thấy chăn đâu. Rét này mà đạp chăn đi được à. Ai ngờ cái tên Th này đã chui vào phòng em rồi cướp chăn của em , nằm cuộn tròn lại ngủ say sưa.

Em tức quá đạp đít cho một phát , gằn giọng bảo :

Ai cho cậu vào đây nằm với tôi đấy ?

Đi ra ngoài kia đi. Lại còn cướp chăn nữa. Chăn cậu đâu.

Thôi ngoài salon lạnh lắm không ấm như trong này. Cho tôi nằm tí .

Điên à. Biến ra kia đi. Cái loại da^ʍ dê này nữa.

Th thấy em nói vậy vung chăn ra bảo :

Tôi đã làm gì đâu mà bảo da^ʍ dê. Rét quá tôi mới vào đây mà.

Rét gì. Tôi cho cậu mượn cái chăn dày cộp còn rét à.

Sao không rét. Cái salon da lạnh ơi là lạnh. Không tin cậu ra mà nằm thì biết.

Em lườm Th một cái xong bảo :

Được rồi , tôi ra đấy nằm. Nếu mà tôi ngủ ngon được thì mai cậu chết với tôi.

Th đắc ý bảo ừ cho cậu xử thế nào cũng được.

Đúng như lời Th nói ghế salon lạnh ngắt , đắp chăn cũng không ăn thua gì cả. Tại phòng khách rộng không kín đáo như phòng em thế nên ban nãy Th lạnh quá không chịu được nên phải mò vào. Nằm co ro chịu rét một lúc không chịu được , ngủ không được , em lại ôm chăn vào phòng , nằm chung giường với Th. Tên này ngủ say như chết. Thỉnh thoảng cứ thở phì phì ra , nghe kinh dị …. Th nằm 1 góc em nằm 1 góc. Thế mà chẳng hiểu tại sao trời sáng ngủ đủ giấc em tỉnh dậy thì thấy , Em và Th đang đắp chung một cái chăn. Em nằm ngửa , Th nằm nghiêng , tay chân Th gác lên người em. Còn nữa , tên mất dạy này nữa 1 tay hắn luồn vào trong áo em hắn đang ôm 1 bên ngực em. Hoảng hồn em tát 1 phát kêu cái ” Đéttttt !!! ” Th giật mình hỏi :

Ơ. Cái gì vậy ?

Thằng quỷ này. Mày đang làm cái gì đấy .

Vừa hỏi em vừa gỡ tay hắn ra khỏi người em.

Th đang ngủ ngon giật mình nên cũng không biết mình vừa làm gì nên nói ngơ ngác :

Rét quá đắp chung chăn thôi mà. Làm gì mà đanh đá thế. Đã ai làm gì đâu ?

Thằng mất dạy này. Bạn học thật nhé nhưng tao không thèm tử tế với mày nữa. Mày tại sao nằm một chăn của tao rồi giờ lại chui sang chăn này nữa. Mày có biết mày vừa làm gì tao không ?

Tôi làm gì. Gác chân tí mà cũng không cho.

Mày tỉnh chưa. Mày vừa bóp ấy tao đấy …

Th bật cười.

Điên à. Ai làm vậy ?

Mày cãi nhanh nhỉ. Tao tự tay gỡ tay mày ra đấy. Đồ da^ʍ dê bấu chặt vãi .

Ơ. Tôi ngủ có biết gì đâu.

Cút. Cút. Mày ra kia ngủ đi. Mai đừng bảo là quen tao nữa nhé. Bạn bè kiểu gì mà vớ vẩn thế.

Thì tôi ra. Xin lỗi tại rét quá nên nằm linh tinh.

Im im.. im ngay còn nói nữa tao đạp 1 phát bay vào salon bây giờ.

Th chạy nhanh như con sóc , vừa chạy vừa cười hihi.

Ghét thế. Em lườm 1 cái xong kiểm tra quần xem có xê dịch tí nào không. May quá cúc rồi khóa vẫn nghiêm chỉnh. Bực thật thế mà bị nó bóp tí cho cũng không biết gì.

Th ra ngoài nằm không biết có nằm ngủ được không nhưng thấy im im. Em nằm 1 lúc nữa cho đỡ lạnh rồi dậy đánh răng rửa mặt. Xem đồng hồ đã 9h sáng rồi. Tại hôm qua đi xe mệt quá nên về ngủ say quá. Em gọi Th dậy , xuống nhà bảo bác đứng bếp làm cho 2 tô phở , hai đứa ăn xong em lấy xe máy lai Th về. Th bảo để cậu ấy lái xe cho , cậu ấy biết đường. Em ngồi sau. Cả đoạn đường về nhà Th em không nói câu gì. Th sợ em mắng nên cũng không nói gì. Đi qua chợ hoa , Th bảo

Một năm rồi. Cậu nhớ 27 năm ngoái cậu uy hϊếp tôi rồi nuốt 200k mẹ tôi cho đi mua đào không ? Hôm đấy t thiếu tiền thế là người ta không bán hoa cho . Về nhà bị mẹ mắng cho một trận phải nói dối là đánh rơi tiền đấy.

Đáng đời. Cho m chết thằng háo sắc. Hôm qua tao chưa kiện mày cái tội mày sờ mó tao đâu.

Không may thôi mà.

Cái gì mà không may ? Mày tông xe tao cũng bảo không may. Giờ cố tình chui vào chăn tao , sàm sỡ tao lại bảo không may.

Hihi. Th cười .

Mày cười tao cho mày đi bộ bây giờ.

Khϊếp đanh đá thế. Lúc nào cũng mày tao. Nhìn cũng ngon gái mà chảnh thế. Thể nào chưa có ai tán là đúng.

Em đấm cho Th 1 cái . Bảo

Kệ tôi. Con nhà quê nói láo toét quen rồi. Tôi ế cũng chưa đến lượt cậu. Em không xưng hô mày tao nữa. Cũng thấy mình hơi thô thiển thật.

Đến cổng nhà Th , Th xuống xe chuẩn bị vào nhà còn mời em vào em bảo ngại lắm. Thôi để lúc khác. Cuối năm nhiều việc quá.

Đang chối thì mẹ Th đi đâu về gặp em đưa Th về bác ấy bảo :

Ơ hai đứa vừa trên trường về à. Mệt không con. Sao không gọi mẹ đón.

Cháu chào bác ạ.

Ừ. Vào nhà chơi đã P ơi.

Dạ thôi cháu xin phép về luôn nhà cháu nhiều việc lắm ạ.

Thôi đã đến đây rồi còn về nữa. Vào uống nước ăn mứt bí đi. Bác vừa mua loại đặc biệt ngon lắm .

Mẹ ơi hôm qua con ngủ nhà P đấy mẹ ạ. Bọn con đi xe hỏng thế là 2h sàn mới về đến Tp gọi mẹ không được , bố P chở con về đấy luôn. Nay P đưa con về.

Thế à. Mẹ ngủ say quá sáng thấy cuộc gọi nhỡ gọi lại thì con không nghe , nghĩ hôm nay con mới về.

Đi hai đứa vào nhà chơi.

Bác mời nhiệt tình quá em cũng miễn cưỡng vào. Thực lòng là ngại không muốn vào đâu. Nhà Th rộng lắm. To mà đẹp gấp mấy lần nhà em. Vườn cây rộng , nhà có hai anh em trai , cu út mới học cấp hai. Bàn ghế đồ nội thất sang trọng. Đúng là mê ly.

Cháu uống nước cam không ? Uống một chút cho đẹp da nhé.

Vâng ạ.

Ừ uống đi. Bác đi gọt trái cây.

Th ngồi vào ghế xong nhìn em. Bảo

Lần đầu tiên tôi có bạn gái vào nhà thế này đấy .

Kệ cậu. Tôi không quan tâm.

Giọng mẹ Th nói ra.

Th ơi. Con dẫn cái P lên tham quan nhà mình đi. Hôm qua ở nhà bạn rồi thì nay dẫn bạn tham quan nhà mình. Hai đứa cùng quê cùng lớp chắc thân nhau lắm à.

Mẹ Th vừa nói vừa cười dịu dàng. Th giống mẹ , nói năng chậm rãi nhỏ nhẹ không chan chát như em. Em thấy mình phải sửa nhiều hơn nữa.

Th dẫn em đi xem các phòng , nhà cậu ấy giàu lắm , có phòng chơi đàn , tập thể thao , phía sân sau còn có bể bơi nữa. Phòng Th trên tầng 2 có sân thượng nhìn xuống khu vườn và bể bơi. Đẹp tuyệt. Em ngẩn ngơ. Th bảo

Sao thế ?

Không sao. Nhà cậu đẹp thế.

Đẹp không. Muốn ở đây không ? .

Muốn mà được à ?

Sao không được ? Sau này mình lấy nhau thì cậu ở đây cũng được mà. .

Em lườm Th bảo :

Tôi có thần kinh cũng không lấy cậu. Đồ da^ʍ dê.

Th cười hihi bảo.

Cậu sẽ hối hận đó.

Em bỏ đi xuống nhà. Ngồi chơi một lát rồi về . Cả Cái Tết năm ấy em đi chơi với bạn bè hai ngày , rồi đi chơi nhà ông bà anh em họ hàng nữa. Không gặp Th lần nào. Thỉnh thoảng Th nhắn tin cho em nhưng em không trả lời. Nghĩ bạn bè bình thường nên em không quan tâm lắm. Ăn Tết vui vẻ xong thì em lại đi học trở lại như thường. Lại chuẩn bị đồ đạc rồi lên trường.