Chương 23

Hôm sau em ở trong nhà cả ngày , theo lời dặn của bố sợ người ta chê cười. Mẹ em giận thì giận nhưng giờ chửa to như vậy rồi còn làm gì được ? Ngoài mặt thì mẹ em tỏ vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng em biết bố mẹ thương con thương cháu lắm. Hôm nay mẹ em bán thịt lợn xong để dành quả tim lợn , đến bữa trưa mẹ em hấp tim và gừng cho em ăn , bảo mẹ bận nên ăn tạm. Chiều rảnh mẹ làm gà hầm hạt sen cho ăn tốt ngủ tốt , đứa bé nó nhanh phát triển.

Buổi tối ăn cơm xong mẹ em còn hầm 1 tô cháo gà vừa ăn , ủ nóng rồi đưa cho em bảo mang ra ngoài nhà khu bệnh viện ngủ nghỉ cho thoải mái , ở đây nhiều người ra vào không tránh mãi được. Trước khi đi ngủ phải ăn hết tô cháo này , chiều mai rảnh mẹ ra rồi đưa vào viện khám thai xem thế nào. Em nhận lấy tô cháo từ tay mẹ mà như đang nhận một ân huệ to lớn vậy , giây phút ấy em cảm động lắm. Nếu biết trước bố mẹ dễ tha thứ như vậy em đã nói từ sớm rồi , mấy tháng đi làm thuê ăn uống tiết kiệm chả được ăn bữa nào ngon miệng như mẹ làm cho cả.

Em ra ngoài nhà khu bệnh viện nghỉ ngơi , ở đây có cả anh trai em và mấy người làm. Từ ngày em đi học ĐH là anh trai em ra đây ở. Anh trai em hiền lành , mà hiền quá lại thành nhút nhát. Học cấp 3 xong không học ĐH , năm nay cũng phải 7 năm làm cho bố mẹ em từ lúc học xong cấp 3 rồi , thế mà chẳng bao giờ thấy đi tán gái hay đi đâu chơi cả . Ban ngày cứ lao vào làm việc tối lăn ra ngủ , chẳng bù cho cái đứa hư hỏng như em. Nghĩ mà buồn cho em quá.

Anh trai em nghe bố mẹ em kể nên cũng biết qua sự việc rồi , gặp em không nói năng gì quá đáng cả , chỉ bảo em lên phòng mà nghỉ ngơi. Ban ngày hạn chế xuống nhà dưới , đi đâu thì khăn áo kín mít vào. Em cũng vâng dạ nghe lời anh. Anh trai hơn em 2 tuổi. Năm nay mới 24 . Về với gia đình em bớt đi được một gánh nặng , tâm hồn thoải mái hơn , ngủ cũng ngon giấc hơn. Thỉnh thoảng anh sếp cũng nhắn tin hỏi han em nhưng em không trả lời , em sợ dưa cà tin qua tin lại em không giữ mồm giữ miệng được , anh ấy mà tìm đến thì bố mẹ em mắng chết. Thế nên cứ im im đi. Bây giờ đang mang bầu thì như thế , nhưng không biết sau này con ra đời em có giấu mãi được không nếu như anh ấy cứ quan tâm em thế này . Vì con cũng là của anh ấy …

Chiều hôm sau mẹ em nghỉ bán hàng rồi ra ngoài này , nhà em ngay đối diện bệnh viện nhưng em không hay vào nên không thông thạo cho lắm , mẹ dẫn đi cho an tâm. Đăng ký khám thai , xét nghiệm máu , nướ© ŧıểυ , khám linh tinh mất cả buổi chiều. Trong thời gian chờ kết quả em và mẹ đi ra chợ chơi , hơn một tiếng sau quay lại lấy. Thai 19 tuần , con trai , nặng 500gr. , không phát hiện điều gì bất thường , xét nghiệm máu thì em bị thiếu máu , bác sĩ kê đơn cho về uống thêm sắt . Mẹ em bảo như vậy là yên tâm rồi. Tối hôm ấy mẹ em nấu cơm ăn ở ngoài này vì chiều nay hai mẹ con đi chợ mua bao nhiêu đồ .

Vừa nấu cơm mẹ em vừa thì thầm :

Thôi thì chuyện đã lỡ ra rồi , mày muốn ở với bố mẹ cũng được nhưng nói cho mẹ biết bố nó là đứa nào. Hễ sau này có xảy ra chuyện gì thì mẹ còn biết lối xử trí.

Em cũng kể ngọn ngành là đi thực tập em gặp và quen bố em bé , rồi yêu nhau và xảy ra cơ sự. Sau khi về em mới biết nhưng sợ người ta không nhận con nên em im lặng. Và không dám nói sự thật là do bị bỏ thuốc mê mà quan hệ , nói dối là hai bên đều tình nguyện với nhau. Tránh trường hợp sau này anh ấy biết về nhận con thì bố mẹ em mắng , em nghĩ chi đáo cho bố đứa trẻ như vậy , nhưng không biết nếu phát hiện ra em và anh ấy có một đứa con anh ấy sẽ thế nào ? Có nhận hai mẹ con em không ?

Mẹ em gật gù , bảo ừ , con thằng đấy cũng được , coi như là người có học thức , sau này có gen di truyền rồi hy vọng nó cũng thông minh , sáng sủa như bố nó.

Mà nếu nó biết mà quay về nhận con thì mày tính sao ? Có đồng ý không ?

Con tạm thời đang giữ kín , con chưa hoàn toàn tin tưởng tình cảm của anh ấy , vì sợ gia đình anh ấy giàu có quá , sợ họ biết chuyện lại cấm đoán rồi gây khó dễ cho con và cháu. Thà rằng con cứ thế này còn thích hơn.

Con đang bầu bí bụng to , giờ mà dính vào chuyện nhận con rồi không nhận , xác minh con mình hay của người khác , nghi ngờ lẫn nhau thì mệt lắm. Kệ đi mẹ ạ. Con chỉ muốn thế này thôi.

Mà mẹ đừng nói gì chuyện về bố đứa trẻ cho bố biết. Con sợ bố lắm.

Mẹ biết rồi. Nhưng mẹ bảo cái gì mày phải nghe , cứ mà trái lời thì tao kể hết cho ông ý biết …

Thôi mà mẹ. Đã hứa rồi còn không giữ lời…

Đấy là mẹ cứ nói trước vậy.

Thế có cần mua thêm đồ bầu bí gì không ? Mẹ cho tiền mua. Có ăn trứng ngỗng không ?

Quần áo thì con có cần mua. Nhưng trứng ngỗng thì thôi ạ. Mẹ mua trứng gà cho con đi , con thích trứng gà hơn.

Sao bảo trứng ngỗng ăn cho thông minh ???

Thì mẹ chẳng bảo nó thông minh có gen giống bố nó còn gì nữa ? Con cần gì phải ăn trứng ngỗng ? Mà ăn vào đầy bụng con không thích đâu.

Ừ thì tùy. Thích ăn cái gì thì ăn , nhưng đừng để bụng đói , ăn ít thôi nhưng ăn nhiều bữa. Ở nhà chơi thì chịu khó mà vận động chân tay cho khỏe người , với sau này dễ đẻ.

Vâng.

Không vác bụng về sớm thì có lẽ cháu tôi suy dinh dưỡng mất!!

Thì con về rồi đây.

…..

Ăn tối xong thì mẹ em về trong nhà nghỉ. Hôm nay em tâm sự được với mẹ nên cũng thấy nhẹ lòng hơn , hơn nữa nghe kể về bố đứa trẻ mẹ em cũng thấy ưng bụng nên không chê trách điều gì.

Đã lâu Th không liên lạc gì với em , em cũng ngại nên không dám nhắn tin hay chủ động gọi điện gì cả , sợ em chủ động Th lại đau khổ rồi không quên được , … Nói những câu nói khơi gợi chuyện đã qua chỉ càng làm cả hai thêm phiền não. Nghĩ vậy nên em cũng im lặng. Cả hai cùng im lặng.

Nghe lời bố mẹ em suốt ngày ở nhà , tập thể dục rồi ăn uống suốt ngày. Chẳng mấy chốc em lại tăng cân , nhìn người đẫy đà quá thể. Ít đi ra ngoài vì sợ gặp người quen. Mẹ em kể là mọi người cũng hỏi cái p học xong chưa ? Bây giờ làm gì ở đâu ? Bố mẹ em giấu nhẹm đi cho con gái , bảo cháu học xong xin vào tận TPHCM làm cuối năm mới về nên không ai biết chuyện cả. Mấy đứa em cứ được nghỉ lại ra thăm chị. Thiết nghĩ những ngày tháng bình yên trong sự đùm bọc của gia đình như thế này chỉ mong được kéo dài mãi mãi.

Bố em bảo con dại cái mang, chẳng may nó thành ra như vậy thì thôi , bố mẹ không nỡ trách mắng. May mà lấy được cái bằng ĐH về rồi. Sau này sinh đẻ xong thì cũng nên tìm việc mà đi làm rồi nuôi dạy con tử tế. Nếu mà bố nó mà biết mà tìm đến , thiết tha hai mẹ con mày thì bố cho nhận vợ nhận con , xin hỏi cưới đàng hoàng thì tao gả cho. Còn vớ vẩn thì thôi , không có chồng con gì nữa , khổ người. Tạm thời giấu được đến đâu thì giấu , tránh sự việc đau lòng.

Đúng là chẳng có ai thương con bằng bố mẹ mình cả. Em nghe bố nói mà thấm thía quá.

***

Những lúc rảnh , ngồi buồn em cũng suy nghĩ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ. Về Th. Người đàn ông đầu tiên của em , có lẽ cái gì khởi đầu quá tốt đẹp thì thường không có hậu. Em đã tự an ủi mình như thế. Có duyên mà không có phận ở bên nhau là như vậy , có lẽ ông trời chỉ cho Th và em được những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi như thế thôi. Cũng có lúc tự dằn vặt bản thân mình , trách mình nhiều , nhưng em cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối , những lúc yếu lòng , những lúc dòng đời xô đẩy , chính em cũng không biết mình phải làm thế nào cho đúng , cho phải . Thôi thì đã đưa ra quyết định ngày hôm nay rồi thì em cố gắng chịu , cố gắng trải qua. May mắn là vẫn còn gia đình ở bên , nếu không thì không biết được rằng hai mẹ con em sẽ đi về đâu nếu cứ cố chấp giữ nỗi đau cho riêng mình.

Người ta mách trong thời gian mang thai thì người mẹ nên tìm đọc những loại sách hay cho trẻ thông minh. Em lên mạng gõ truyện thì hiện ra toàn truyện cổ tích các thứ , nghe không nổi 10 phút là phải dừng lại. Tìm đọc những tác phẩm văn học nổi tiếng TG để đọc. Đọc Con Hủi , của văn học Nga , hay quá lôi cuốn quá nhưng kết thúc bi thảm càng làm em đau buồn hơn . Rồi lại đọc truyện của VH Trung Quốc, … qua ngày tháng. Và em phát hiện ra khi bị cuốn vào những trang sách thì mình ngộ nhận được nhiều điều và tâm hồn cũng nghĩ thông hơn , ..

Khi em bầu được 8 tháng thì biết tin Th chuẩn bị đi du học Nhật Bản. Suốt một quãng thời gian dài, Th không liên lạc gì với em cả. Kể cả lúc sắp bay cũng không nói gì. Em hơi buồn. Hôm Th lên máy bay , anh em bạn bè đến sân bay đưa tiễn , chụp ảnh rồi tag tên Fb nên em biết chứ Th cũng không nói gì. Xem một lượt bình luận ai ai cũng chúc Th lên đường may mắn , em vào inbox cũng soạn một tin gửi đi chúc Th lên đường thượng lộ bình an.

Hai ngày sau Th nhắn lại một icon trái tim kèm lời nhắn ” Cảm ơn em “. Em có nhắn thêm mấy câu nữa nhưng Th chỉ nói duy nhất một câu : chú ý giữ gìn sức khỏe nhé. Rồi từ đó cả hai không liên lạc gì với nhau , nói là em bình thản nhưng thực ra mọi chuyện em trải qua không thể nói quên là quên ngay được , em luôn cố gắng không nghĩ đến để tránh bản thân phải u sầu , đau lòng mà ảnh hưởng đến con.

Em hạn chế vận động nhiều và ở trong nhà suốt nên chăm đọc sách lắm , chăm quá thành ra lười vận động. Dự kiến sinh của em là cuối tháng 12 Dương Lịch , nhưng thai lên đến 41 tuần vẫn chưa có dấu hiệu chuyển dạ , bố mẹ em cũng lo , 2 ngày lại bắt vào viện khám 1 lần. Em cũng lo sợ , lần đầu đi đẻ nên tâm lý sợ gấp đôi. Gần đến ngày đẻ em sợ quá mà ngủ ít , người mệt mỏi. Em ăn uống tốt suốt thai kỳ nên đến ngày đẻ nặng 74kg. Khϊếp người. Em không dám nhìn vào cân nữa. Mặt mũi thì to phè ra , chân như cái cột .

Sang tuần thứ 42 , bác sĩ bảo lâu quá mà vẫn không có dấu hiệu chuyển dạ thế nên ký quyết định cho mổ sớm , vì con đầu sẽ khó sinh hơn nữa quá ngày lâu như vậy sẽ không tốt cho em bé. Em chẳng biết cảm giác đau đẻ là gì cả , họ tiêm gây mê rồi mổ bắt con , em cảm nhận được con em khóc chào đời. Giây phút ấy em trào nước mắt không ngừng , vì đứa bé này em đã đánh đổi bao nhiêu thứ. Con em khóc to lắm , bác sĩ bảo chúc mừng em. Con em nặng 4,3 kg. Con trai. Em càng khóc to hơn vì mừng rỡ.

Hai mẹ con nằm ở viện một tuần thì được về. Thời gian em sinh cháu , anh trai em về nhà trong để phụ bố mổ lợn , mẹ em nghỉ làm ra chăm hai mẹ con em. Thỉnh thoảng chạy đi chạy về vì nhà em gần bệnh viện. Em phục hồi cũng nhanh , hơn chục ngày là người khỏe mạnh bình thường. Chỉ có điều hơi tủi thân vì mình đã quyết định làm mẹ đơn thân nên giây phút con sinh ra đời đã không có sự xuất hiện của bôa đứa trẻ. Em giấu nhẹm mọi chuyện để đổi lấy sự bình yên trong tâm hồn , nhưng sao giây phút ấy vẫn không tránh khỏi sự hụt hẫng…

Con em mang họ mẹ , em đặt tên cháu như một kỷ niệm : T.P.M.C. Họ mẹ họ bố và tên đệm của bố được lót vào tên con.

Con em trộm vía bú khỏe phát triển tốt vì sinh ra đã có một cơ thể khỏe mạnh rồi , nhưng mệt một nỗi là cháu rất hay khóc đêm. Ban ngày không sao nhưng cứ đêm đến là khóc lặng người đi. Em stress vô cùng. Mẹ em và em thay phiên nhau bế cháu , có lúc không chịu được vì con khóc quá , mà em mới sinh nên cũng mệt , nên em cáu gắt với con. Cáu xong nó vẫn khóc bình thường , mà mình lại thấy hối hận vì con còn bé đâu biết gì mà bị mẹ mắng như vậy ??

Mẹ em cũng buồn và mệt mỏi , không dám trách mắng gì em vì biết em cũng mệt mỏi lắm. Hai người phụ nữ đánh vật với 1 đứa trẻ sơ sinh , thỉnh thoảng mẹ em cũng nói ý là nếu như nó có một gia đình hoàn chỉnh thì tốt.

Ý của mẹ là nếu như bố nó biết thì bố nó sẽ đỡ đần và chăm sóc hai mẹ con , rồi đứa bé đẻ ra không biết bố là ai , đang ở đâu nên thiệt thòi quá. Có khi nó muốn gặp bố nó nên khóc vậy , liệu có nên cho bố nó biết không ?

Em hiểu hết nhưng không nói gì cả , vì thực sự bản thân em cũng không biết mình nên làm thế nào cho đúng cả !..

Đẻ con xong thì em cũng giảm cân đi đáng kể , thứ nhất là thoát được cái bụng to , thứ hai là do chăm con mệt mỏi không ăn uống được nhiều , thức đêm giờ giấc không theo một quy chuẩn nào nên em giảm còn hơn 50kg. Nhìn gầy đi kinh khủng. Nhưng cái bụng thì sồ sề ra , những vết rạn da chằng chịt. Mẹ em sợ sau này em có đi lấy chồng, mà mang cái bụng nhìn kinh thế này , nên cho tiền em đi spa trị rạn da sau sinh. Làm trong cữ thì nó nhanh phục hồi hơn , một tuần em đi 3 buổi người ta massage bóp rượu gừng nghệ , tắm lá thuốc rồi đốt tia la de nên hơn hai thángg bụng em đã thon gọn và trắng mịn trở lại . Nhìn không kém gái chưa chồng là mấy , kể cả vết sẹo mổ cũng được làm mờ đi.

Con em hết cữ trộm vía tự nhiên cũng bớt khóc , ăn ngoan ngủ ngoan nên em cũng thư thái hơn chút. Bớt căng thẳng và có thời gian nghỉ ngơi hơn. Mọi chuyện em sinh con và làm mẹ đơn thân thì ngoài gia đình em ra chưa một ai biết chuyện . Phải công nhận bố mẹ em đã giữ kín cho con gái như thế nào.