Chương 24

Em không chặn số , không chặn fb đối với bố đứa trẻ . Nhưng do em hay tỏ thái độ mỗi khi nói chuyện để anh ấy không có cơ hội tiến sâu hơn vào cuộc sống của em , thế nên anh ấy chỉ dừng lại ở mức độ nhắn những dòng tin hỏi han . Và đến giờ phút này , cu MC con em đã hơn 3 tháng nhưng anh ấy vẫn không hề biết đến sự có mặt của con trên đời này.

Hàng ngày ngồi ngắm con yêu ngủ ngoan em lại động lòng , vì càng ngắm thì những đường nét trên khuôn mặt bé con càng thấy giống bố của nó. Các cụ vẫn bảo đứa con là sợi dây vô hình buộc chặt các thành viên trong gia đình lại gần hơn với nhau. Thế nên có đứa con này , mặc dù không phải là tình yêu mà có với anh ấy , nhưng tình cảm với bé con càng khiến cho em nghĩ đến bố đứa trẻ nhiều hơn. Càng ngắm con thì thấy con lại giống bố nó , mà nghĩ đến bố nó , rồi suy nghĩ xem mình có nên thông báo cho anh ấy biết không ?

Thực lòng là bé MC từ khi xuất hiện trong bụng em chưa một lần nhận được sự quan tâm của bố , sinh ra đời cũng chưa được cưng nựng , nghe lời yêu thương vỗ về từ bố. Đến tiếng nói của bố cũng chưa từng nghe qua. Nghĩ vậy , nên hàng ngày vào giờ con chơi , em mở fb ra , phóng to ảnh của bố nó ra cho con xem , rồi kể cho con nghe rằng đây là bố đẻ của con , bố đang đi làm xa và nhớ hai mẹ con lắm. Mỗi lần nói với con như vậy em lại tự mình xúc động và ôm con vào lòng , tại sao em không chịu nhún mình xuống và nói cho anh ấy biết , để giờ đây hai bố con không biết nhau , và em thì luôn mang trong mình cảm giác ân hận ?..

Một hôm em chụp ảnh hai bàn chân và hai bàn tay bé xíu xinh xắn của con và đăng lên mạng , đăng caption không đầu không cuối : Yêu ❤.

Bài đăng cũng có khá nhiều lượt like and comment , vì rất lâu rồi em không đăng một tin gì lên dòng thời gian của mình trên TruyenVKL.com cả. Mọi người cũng không biết chân tay của em bé nào , chủ yếu vào hỏi em xem dạo này làm gì, ở đâu , công việc thế nào , …. thế thôi. Th cũng like bài viết của em và đoán được đấy là con em nên Th vào Inbox riêng:

P. Em khỏe không ? Em sinh cháu rồi à.

Anh xin lỗi.

Thấy Th nhắn tin thì em cũng đáp lại tin nhắn. Mọi chuyện trước đây với em bây giờ cũng nhẹ nhàng hơn mỗi khi nghĩ đến rồi , vì Th đã tìm cho mình một chân trời mới , em thì có đứa con làm nguồn động lực an ủi lớn nhất. Thế nên em cũng nhắn tin lại cho Th như những người bạn tốt nhất của em.

Cảm ơn anh. Em sinh rồi. Hai mẹ con em đều khỏe cả.

Anh bên đó vẫn ổn chứ.

Em nhắn từ sáng thì đến tối Th mới rep lại.

Th bảo :

Bên này giờ giấc chênh lệch , anh phải đi học , nên bây giờ mới nhắn lại cho em.

Mẹ con khỏe thì anh mừng lắm.

Em định hỏi thêm nhiều điều nữa về cuộc sống của Th , nhưng nghĩ lại bây giờ mình đâu có đáng để quan tâm đến cuộc sống của Th nữa , hỏi nhiều thành ra lại vô duyên. Thế nên em không nói gì cả. Chỉ bấm icon mặt cười ? và kết thúc cuộc trò chuyện một cách chóng vánh.

Th đẹp trai lại con nhà có điều kiện nên khi sang đó được một thời gian cũng đã tìm được cho mình một nửa kia. Không bao lâu sau ngày em và Th nói chuyện thì em theo dõi Fb thấy một cô nàng xinh đẹp gắn thẻ Th vào một bài viết kèm hình ảnh , với status :

Kỷ niệm 1m bên nhau <3.

Cô gái này cũng đúng chất tiểu thư sang chảnh , mặc dù đã không còn là gì của nhau và em không xứng đáng với Th nữa , nhưng em vẫn cảm thấy tim mình nhói đau. Cảm giác như có vật nhọn gì đâm vào , sau bao lâu vậy hóa ra em vẫn còn biết đến cảm giác ghen tị như thế này.

Em vào fb của cô gái ấy xem hết một lượt , hầu như gần đây mấy tháng , bài đăng nào của cô gái này Th cũng Like and comment <3 , thế là em đủ hiểu cả hai đã có tình cảm với nhau khi sang bên đất khách rồi.. họ không đăng ảnh công khai chụp mặt hay nắm tay , nhưng cùng nhau đi uống cafe thì chụp ảnh 2 cốc cà phê rồi tag tên nhau , ngắm hoa anh đào thì chụp hai bóng lưng in dưới nắng ,… đúng là một cặp tình nhân lãng mạn…

nguoi-dan-ong-hon-em-lan-dauphan-1-c

Mới đầu khi biết Th có bạn gái mới em vừa cảm thấy buồn và hơi chút ghen tị, nhưng sau cũng quen và tự an ủi mình nên nghĩ thoáng ra. Chính mình là người đẩy Th ra xa , hãy nên chúc phúc cho anh ấy có cuộc sống tươi đẹp hơn , mong cho anh ấy hạnh phúc hơn để mình không còn mang cảm giác tội lỗi , chứ đừng để cảm giác ghen tị xấu xa kéo đến mãi như thế này.

Hóa ra con người ta lại tham lam đến như vậy. !

Lại nói về bài đăng của em có kèm theo ảnh chân tay bé xíu của cu MC , một thời gian em đăng lên chủ yếu cũng muốn thử xem bố đứa trẻ có phản ứng gì không . Nhưng không , không thấy anh ấy like bài hay inbox gì cho em cả. Em cứ nghĩ anh không chú ý đến em , rồi không nhạy cảm gì đối với tình cảm của em nên không thấy động tĩnh gì.

Rồi vào một buổi tối cuối tuần , em cho con ngủ xong thì chưa kịp ngủ ngay , còn online một chút rồi mới đi ngủ. Rồi bất ngờ bố đứa trẻ nhảy vào inbox cho em :

P. Em ngủ chưa ?

Em trả lời lại :

Em chưa.

Lâu rồi anh bận nên không có thời gian hỏi thăm em . Em khỏe không ?.

Em khỏe. Anh bận thì thôi , em cũng đâu cần anh phải chú ý đến em .

Sao em lại nói vậy ?.

Em im lặng không trả lời , một lát bố đứa trẻ lại inbox tiếp , gửi 1 cái ảnh chụp màn hình bài đăng của em hình ảnh chân tay của cu MC. Anh hỏi tiếp :

Em đăng hình của ai đây ?

Lúc trước em cứ tưởng anh không chú ý câu nói đầy ẩn ý của em trong bài đăng , nhưng không ngờ điều đó đã khiến anh ấy tò mò. Em suy nghĩ 1 lát rồi nhắn lại :

Anh hỏi làm gì ?

Anh muốn biết.

Ảnh linh tinh thôi.

Con gái chưa có chồng mà thích có con đến như vậy sao ? Chưa gì đã yêu với không yêu ?

Ý anh ấy đang nói đến dòng caption em nói trong bài đăng.

Em buồn cười quá. Anh ấy suy luận khá đúng. Giây phút ấy em băn khoăn không biết có nên nói cho anh ấy biết tất cả không ? Nhưng em lại không nói gì. Em hỏi tiếp.

Anh dạo này thế nào ?

Anh vẫn thế. Vẫn tối mắt với công việc !

Vẫn chưa lấy vợ sao ???

Chờ em đi lấy chồng rồi anh lấy vợ.

***

Đôi ba câu chat chit nữa rồi thôi , em tắt máy và đi ngủ sớm. Tranh thủ kẻo cu con dậy bú đêm , …

Nghĩ đến câu nói của bố em bé , em cũng có chút vui vẻ , thì ra anh ấy vẫn còn chút gì đó lưu luyến đến mình. Thế nên những ngày sau thỉnh thoảng em hay chụp một bộ phận nào đó trên người con rồi đăng lên mạng kèm theo vài câu nói lấp lửng , xem thái độ của bố nó thế nào. Khi thi em chụp đôi mi dày cong vυ"t của con khi ngủ , khi thì chụp cái miệng chúm chím đang cười mơ khi ngủ , khi thì cái nắm tay thật chặt vào ngón tay của mẹ , không quên gắn thẻ vị trí hiện tại của bài viết. Rất nhiều lần như vậy đã làm cho bố đứa trẻ động lòng. Và không lâu sau đó , anh ấy lại inbox cho em :

P. Em nói xem. Em đã có gia đình chưa ?

Sao anh hỏi lạ vậy ?

Em hay đăng bài về trẻ con thế là sao ?

Không lẽ em có chồng rồi và có con rồi à ?

Ai nói với anh thế ?

Thì lâu rồi fb em trống trơn em đâu có đăng gì nhiều đâu. Nếu em cưới chồng và không muốn đăng lên fb thì làm sao người ngoài biết được ?

Em cứ không đăng gì là em đã có chồng à ?

Anh nghĩ vậy.

Vậy anh có nghĩ nếu em có chồng rồi mà chồng em ghen , liệu có thể dễ dàng trả lời tin nhắn của anh như này không ?

Thời buổi này còn ai không dùng fb nữa, nếu em có chồng rồi thì ít nhất fb cũng có chút gì đó liên quan đến nhau chứ ?

Em giải thích một hồi mà không hiểu vì sao mình lại phải nói nhiều như vậy nữa ?

Đọc tin của em xong bố đứa trẻ gửi đến 1 icon ?

Ừ. Em nói cũng có lý. Mà sao dạo gần đây em thích trẻ con vậy ?

À . Không có gì. Tự nhiên em thích.

Em đang ở đâu ?

Em ở đâu thì kệ em.

Em ở quê à.

Không có.

Vậy em ở đâu , làm gì rồi ?

Sao em phải nói với anh ?

Anh muốn biết.

Em không nói. Thế nhé.

****

Nói xong em tắt chát rồi đi ngủ. Không ngờ anh ấy lại quan tâm đến em làm gì hay ở đâu như vậy.

Một buổi trưa hè tháng 5 , lúc này cu MC được hơn 4 tháng và em bắt đầu tập cho con ăn dặm. Em đang ngồi dỗ con ăn bát bột rau củ thì có điện thoại gọi đến. Nhìn số là bố đứa trẻ , em vô tư nên ấn nghe máy .

A lô !

Em đang ở đâu vậy ?

Em đang ở đâu anh hỏi làm gì ?

Anh hỏi nghiêm túc , em đừng vòng vèo nữa. Nói xem em đang ở đâu ?

Sao tự nhiên anh hỏi em đang ở đâu ? Em ở đâu thì kệ em , liên quan gì đến anh ?

Anh muốn biết. Anh muốn gặp em .

Mình bây giờ xa nhau lắm , anh nói gặp sao mà dễ vậy. Anh biết em ở đâu mà gặp ?

Em đang nói thì cu MC không thấy mẹ đút cho ăn nữa thì giãy nảy lên khóc đòi mẹ. Bí quá không biết làm thế nào , em khua khua tay cho con yên tâm nhưng con không chịu nín.

Đầu dây bên kia nghe tiếng trẻ con khóc nên im lặng lắng nghe. Bực mình cái cu MC này ghê , đang yên đang lành khóc dai ơi là dai , dỗ thế nào cũng không nín. Bí quá em phải cất tiếng dỗ con :

Ầu. Bé ngoan bé ngoan nào..

Yêu.. yêu.. quá..

Em không dám nói là mẹ yêu hay mẹ thương gì đó , nói mấy câu trống không sợ bố đứa trẻ phát hiện.

Bên kia đầu dây bắt đầu lên tiếng :

Em đang làm gì vậy ? Ở đâu sao lại nghe có tiếng em bé khóc thế ?

À em đang chơi với trẻ con ..

Em giờ làm gì ở đâu mà lại có trẻ con ?

Em trước đây có học ngành liên quan gì mầm non đâu ?

Anh hỏi nhiều thế. Em cúp máy đây. Em đang bận lắm.

Con em nó khóc quá nên em tắt máy luôn đi , em quay lại dỗ con và cho con ăn tiếp. Bột nguội hết cả rồi. Cu cậu được mẹ cho ăn trở lại thì phấn khích , đạp chân bịch bịch xuống ghế , vẻ mặt hớn hở.

Yên lành được một lúc , điện thoại em lại đổ chuông. Lại là người ban nãy. Em ấn tắt đi không nghe. Tự nhiên hôm nay làm phiền ghê gớm.

Từ ngày cu MC qua cữ thì mẹ em không ngủ đêm lại ngoài này với hai mẹ con nữa. Ban ngày bà ở đây với cháu , nhưng đêm đến lại về nhà trong và phụ bố em làm lợn. Anh trai em lại ra ngoài này trông nhà.

Mẹ em đang nấu cơm bên dưới hỏi to lên :

Sao không cho thằng bé ăn đi mà cứ để nó khóc mãi thế ?

Ai gọi mà gọi liên tục vậy ?

Dạ. Con đang cho cháu ăn đây mà mẹ

Sao nó khóc vậy?

Tại cháu đói quá nên con đút không kịp cho cu cậu ăn…

Mẹ em không nói gì nữa. Một lát điện thoại em lại kêu lên , em bực mình định nghe máy xong mắng cho một trận vì bị phá đám.

A lô. Anh gọi cái gì mà gọi nhiều thế ?

Đầu dây bên kia bình thản nói :

Bây giờ em có đang ở gần bệnh viện đa khoa tỉnh **** không ?

Sao anh hỏi thế ?

Anh đang ở cổng bệnh viện.

Anh đến đó làm gì ?

Anh tìm em.

Nghe đến đây em chột dạ. Không tin vào tai mình nữa , tại sao anh ấy biết em ở đây mà đến tìm ? Còn phi xe từ HN đến tận khu em ở nữa. Có nghĩa là bây giờ anh ấy đang ở rất gần em rồi ,

Cổng bệnh viện…

Cổng bệnh viện ..

Đầu óc em chỉ toàn hiện lên câu nói nàu của anh ấy. Bỗng chốc tay chân em cứ cuống lên , cảm giác thật khó tả , tim đập nhanh , vì biết rằng bố đứa trẻ đang dưới lòng đường ngay khu nhà mình ở. Bất giác em không biết mình nên làm gì , có nên xuống gặp anh ấy không ?

Em im lặng suy nghĩ mà quên đi rằng mình đang nghe điện thoại. Bên kia lại nói tiếp :

Em sao thế ? Em có ở gần đây không ?

Em lơ đễnh trả lời :

Sao anh biết em ở đây ?

Em thừa nhận rồi nhé.

Bây giờ em đang ở đâu vậy ? Gặp anh được không ? Sáng giờ anh đi đường xa tìm địa chỉ mệt quá.

Tức là bây giờ anh ấy đang muốn gặp mình ? Em bị bất ngờ nên vội tắt máy đi , luống cuống xuống gọi mẹ lên :

Mẹ ơi. Mẹ nấu cơm xong chưa ?

Có việc gì vậy ?

Con có việc này , mẹ lên cho cu MC ăn nốt bát bột giúp con với.

Chờ tí mẹ lên ngay.

Mẹ lên ngay đi. Con đang vội lắm…

Con dở hơi này có việc gì mà hôm nay cứ cuống lên vậy ?

Chỉ chờ mẹ em lên cái là em phi ngay vào nhà tắm soi gương , nhìn xem mình ăn mặc có xấu quá không ? Sinh con xong nhìn có già quá không ? Em đang lo lắng về ngoại hình của mình ? Không lẽ … em cũng đang mong chờ để được gặp bố đứa trẻ ??? Lúc này không hiểu sao em không nghĩ được nhiều , và trong lòng cũng rất muốn nhìn lại người đàn ông ấy. Hơn 1 năm trôi qua không biết bây giờ anh ấy thế nào . Đã lâu rồi , có biết bao nhiêu chuyện xảy ra ….

Em chạy ra ngoài ban công , nhìn từ tầng 3 xuống , tim em như muốn bắn ra khỏi l*иg ngực khi phát hiện ra dưới lòng đường , xuất hiện một con xe quen thuộc mà hơn 1 năm trước em đã từng ngồi trên nó . Phía trước đầu xe , một người đàn ông đeo kính râm , mặc áo phông hiệu Lacoste màu xám , đi giày thể thao , quần jean cùng màu áo , đang đứng nhìn ngó nghiêng xung quanh và tai nghe điện thoại.

Trong đầu em vang lên mấy chữ :

Đúng là anh ấy đã đến rồi !

Bố đến rồi MC ơi , con ơi !.

Mẹ em hỏi em :

Có việc gì mà chạy ra ngoài đấy thế ?

Em vội đi vào , vẻ mặt như người mất hồn. Có lẽ em đang bị bất ngờ quá.

Mẹ ơi mẹ..

Sao thế ? Sao tự nhiên như người mất hồn thế ?

Chuyện quan trọng lắm mẹ ạ.

Chuyện gì.

Mẹ đừng giật mình nhé.

Cha bố cô. Làm sao mà phải giật mình ?

Bố cu MC đang ở dưới kia mẹ ạ !!!!

Em lấy hết can đảm nói ra cho mẹ nghe.

Mẹ em ngạc nhiên không kém là bao , tròn mắt lên hỏi lại :

Thật không ? Nó đang ở đâu ?

Em chỉ tay xuống phía dưới , ý bảo là anh ấy đang ở phía dưới.

Chỉ chờ có thế mẹ em vội vàng chạy ra ban công nhìn xuống ,một lát mẹ em vào , hỏi em :

Cái thằng đeo kính đi xe ô tô đấy à ?

Em gật đầu liên tục.

Được. Nhìn được. Vậy mày có định gặo nó không ? Nó biết chuyện chưa , sao nó biết mà tìm đến đây ?

Anh ý chưa biết chuyện. Còn vì sao anh ấy tìm được đến đây thì con cũng không hiểu nữa. Con đang hồi hộp quá.

Sao mày bảo muốn nuôi con một mình cơ mà , giờ nó tìm đến chưa gì đã nhảy cẫng lên , mặt đỏ tía tai thế kia ?

Mẹ này !

Thôi. Xuống mà mời nó vào nhà đi. Trời nắng lắm.

Nhưng mà..

Nhưng cái gì ?

Con còn muốn thử xem anh ấy có thật lòng không đã. Nếu như không vừa ý thì con sẽ không cho biết chuyện con đã có con với anh ấy đâu.

Ừ cũng được. Vậy xuống đi. Mẹ trông cháu cho.

Vâng.