Chương 2

Khi đang tán tỉnh em thì anh ấy cưng nựng em lắm. Nói chuyện câu nào cũng thấy vừa tai. Nhắn tin gọi điện mà chưa trả lời ngay là anh ấy bảo lo cho em , rồi anh nhớ ,… thế mà lúc em nhận lời yêu rồi 1 tí thôi em chưa kịp trả lời tin nhắn anh ấy giận dỗi , trách em lề mề , không quan tâm anh ấy … nhiều lúc cãi nhau em cũng thấy mệt mỏi. Không nghĩ mấy trò yêu đương lại vớ vẩn, mệt người như vậy. Nhưng đang yêu mà , giận tí là quên được ngay. Chỉ cần nói hai ba câu là đã làm hòa . Đúng là tình yêu bọ xít.

Rồi em cũng hay nói dối bố mẹ em hơn. Hay bảo đi lao động , họp lớp ,.. các thứ để dành thời gian cho anh ấy. Nếu không là anh giận , bảo là yêu nhau mà không được gặp gỡ riêng như người khác … gặp nhiều , anh đòi cầm tay , ôm hôn các thứ. Lúc ấy em còn nhỏ tuổi , ôm hôn đã sợ lắm rồi. Vì cứ nghĩ làm như vậy là sẽ có thai. Nhất quyết không cho anh ấy hôn. Anh chưa làm gig được mình nên thấy em nói vậy còn giải thích :

Làm như thế này ( ôm hôn ) chỉ khiến cho tình yêu đẹp lên thôi em ạ. Anh càng yêu em hơn. Làm gì có chuyện có thai được. Phải ấy nhau thì mới có thai.

Lại còn ấy nhau nữa. Thôi em không dám đâu. Bố mẹ em mà biết thì có mà gϊếŧ em đi. Tí tuổi đầu đã yêu đương vớ vẩn.

Em nói ai yêu đương vớ vẩn ?

Không có. Ý em là làm mấy hành động này không tốt.

Thế nào mà không tốt ? Em hỏi xem bây giờ có ai yêu nhau mà không ôm hôn không ? Có mỗi mình em như thế thôi.

Nhưng em không quen. Em không thích.

Em cứ nghĩ thế. Nếu em sợ thì anh hôn chạm môi thôi. Hôn mà cũng sợ à. …

..

Rồi dần dần anh ấy huấn luyện cho em ôm hôn. Không sợ nữa. Được cái này lại vòi vĩnh thêm cái khác nữa. Nhiều lần trốn đi chơi cùng anh ấy , anh đòi ôm hôn xong tay chân sờ soạn khắp người em. Em sợ anh có ý đồ xấu thì gạt đi bảo anh không nên làm thế. Nhưng anh thì cứ năn nỉ :

Cho anh làm như thế này một lát thôi. Anh ôm bên ngoài thôi mà. Anh không làm gì quá đáng.

Em không tin anh đâu. Lúc em chưa ôm hôn anh cũng bảo thế. Giờ anh lại muốn thế này nữa. Anh đòi hỏi quá rồi đấy. Cứ sờ soạn thế này cả anh và em đều không chịu được.

Không chịu được vậy em cho anh đi. Anh thực sự cũng không chịu nổi mỗi khi gần em thế này đâu.

Không được. Em còn nhỏ tuổi. Làm thế này bố mẹ em mà biết được thì nguy to. Em không dám đâu. Thôi em đi về đây.

Em đúng là ..

Em thế nào ?

Em xem bây giờ người ta yêu nhau ai chả như vậy ? Em cứ khăng khăng quan điểm lạc hậu như vậy. Em cũng 17 tuổi rồi còn gì , ngày xưa các cụ 17 tuổi đã lấy chồng từ lâu , em lại bảo trẻ con à ?

Anh thấy họ ở đâu yêu nhau rồi làm trò thế là việc của anh. Em chưa nhìn thấy em chưa tin..

Đúng thật là … Anh nói em nghe .. con gái bây giờ hiếm có đứa nào còn trinh tiết mà về nhà chồng lắm . Khi yêu nếu con trai không được đυ.ng chạm người ta chán em ngay..

Anh sành sỏi quá nhỉ. Anh đã cưới vợ bao giờ chưa mà dám bảo không có đứa con gái nào còn tân tiết khi về nhà chồng ?

Anh thấy đa phần là chửa trước rồi mới cưới mà. Chẳng phải thế thì sao ?

Vậy thì vẫn chưa phải là tất cả. Nếu sau này em gặp được chồng em tương lai em sẽ cho người ấy..

Vậy em không yêu anh à ?

Em còn trẻ con. Còn đi học. Chắc gì chúng minh đã đến với nhau được. Yêu thì yêu. Nhưng nếu anh cứ giữ cái quan điểm như vậy thì em không cần.

….

Thấy em nói như vậy, anh ta cũng không đòi hỏi nữa. Nhưng chưa chinh phục được , chưa thỏa mãn được nhu cầu anh ta vẫn chưa buông tha. Anh nhắn tin mùi mẫn hơn , quan tâm hơn , muốn cho em thấy anh ta yêu em thế nào để em tin tưởng mà trao thân. Nhưng em dù thế nào cũng quyết không làm gì quá đáng , vì em cũng sợ mọi chuyện vỡ lở , sợ bố mẹ mắng, mọi người cười chê… dần dần anh ta chán. Cảm thấy không tiến triển được anh ta lạnh nhạt , hờ hững với em. Em biết là do em không đồng ý chuyện đó nên vậy. Em cũng không cần , không níu kéo. Anh ta không nhắn tin không gọi điện em cũng mặc , em muốn yêu 1 người dành cho mình tình cảm chân thành trong sáng chứ không toan tính và đòi hỏi như vậy.

Không làm gì được em , anh ta lại đi tán người khác. Đúng là gian trá. Nói yêu thương mình như thế , giờ đã lai con khác xong cười nói hồn nhiên như vậy được… Em lắc đầu ngao ngán , thầm nghĩ mình quyết đoán và dứt ra được 1 tên dê non.

Quên đi chuyện anh sở GT , em cũng không yêu một ai nữa. Tập trung vào học hành. Năm 12 em cuối cấp nên bận học nhiều hơn, bố mẹ em đi họp phụ huynh về cũng biết lịch học của em kín như thế nào. Sợ em học vất vả quá nên không bắt làm việc nhà , không bắt dậy sớm làm việc nữa. Cũng chiều chuộng rồi mua sắm cho nhiều thứ hơn , bảo em cuối cấp rồi cũng lớn rồi nên cho điệu đà bạn bè tí . Em thì vui rồi. Nhưng từ nhỏ bố mẹ huấn luyện cho đi ngủ sớm dậy sớm quen nên em được ăn chơi lại không quen. Vẫn thói quen cũ , tối học bài xong 9h em đã buồn ngủ đi ngủ ngay , sáng chẳng cần hẹn giờ cứ 4h là tỉnh giấc. Không phải phụ hàng quán nên em lại học bài. Nhiều thời gian học nên lớp 12 em luôn xếp top 5 của lớp. Bme em thích lắm. Càng đầu tư cho học hơn. Rồi hay cho tiền tiêu vặt bảo em thích mua bán gì thì mua nhưng không được đi chơi vớ vẩn bố mẹ không đồng ý.

Ngày 27 Tết năm em học lớp 12 , em chở thằng em trai ra chợ hoa TP mua đào quất về trang trí nhà cửa , vì bố mẹ em mấy ngày cuối năm bận mổ lợn gà xay giò chả bận nên bảo em đi mua. Hai chị em lang thang khắp chợ , tìm mãi tìm mãi ưng được một cây đào đẹp đẹp , trả giá kỳ kèo mãi người ta bán cho 400k 1 cành đào to lắm. Hì hục chằng chịt lên xe máy , dặn thằng em trai bảo mày ngồi giữ khéo không nó đổ ra thì ăn c*t đấy.

Vừa nói khỏi miệng , đi ra ngã tư có 1 thanh niên mặc đồ thể thao cũng chở em đi chợ hoa lớ ngớ phi ngay vào xe hai chị em.

Rầm !!!

Ôi giời ơi. Đi đứng kiểu gì đấy thằng kia ?

Em quát to. Ngã xe nên chả bực thì sao. Nghĩ xót cành đào vừa mua nên càng khó chịu tỏ thái độ , quay ra xem cành đào , may không bầm dập gì.

Thanh niên cao to kia dừng xe lại đỡ xe em dậy xong bảo

Cho tôi xin lỗi.

Không xin xỏ gì. Nếu như hôm nay tao làm sao thì mày thế nào ?

Đang đi bị phi bất ngờ nên em nói không giữ lịch sự gì.

Em xem có đau chỗ nào , có chảy máu không anh đưa em đi vào viện khám.

Không cần. Đưa tiền đây tao tự đi được.

Mặt em hung dữ.

Thằng em trai của gã thanh niên cao to kia sợ quá bám quần anh trai , mặt e dè sợ sệt , nói thầm với anh trai :

Anh ơi. Chị kia đanh đá thế anh ?

Không sợ. Có anh đây.

Nào nào. Bàn bạc cái gì. . Tông xe người ta đau vậy có đền tiền không ?

Thì cô kiểm tra xem có hư hỏng xe cộ gì không. Người ngợm thế nào , có bị sao không đã chứ . Gì mà ăn vạ người ta khϊếp vậy ? Không may thôi mà.

Thấy gã nói vậy , em điên lên bảo :

Mày có đưa tiền không ? Không là tao lăn đùng ra đây đấy nhá. Tao đau đít cũng phải vạch ra cho mày xem à. Đồ háo sắc kia.

Ấy. Xin lỗi. Tôi không có ý đó. Vậy bao nhiêu thì được ?

200k mua bông băng và đi khám.

Khϊếp nhiều thế. Nhìn vẫn hẳn hoi mà đòi nhiều thế ?

Thế bây giờ có đưa không ??

Bao nhiêu người nhìn vào , anh thanh niên kia xấu hổ nên cũng rút 200k ra đưa cho em. Nhét tiền vào túi , cho thằng em ngồi cẩn thận em lại phóng như bay về nhà. Trong lòng thích thú vì vừa hời đc 200k và ngã chẳng bị ảnh hưởng gì cả .. lalala…

Gần đến ngày tốt nghiệp , trường em tổ chức một buổi Hướng nghiệp cho học sinh , gặp gỡ rồi giao lưu các hs khối 12 chuẩn bị ra trường. Hôm ấy em ngồi hàng cuối , chẳng chú ý bên trên người ta nói gì. Vì mấy buổi meeting thế này không bao giờ em quan tâm , chỉ đi cho có lệ. Chém gió là chính. Nói chuyện tào lao , ăn quà vặt , liếc qua liếc lại em cảm thấy có một cặp mắt hình như cứ nhìn em từ nãy giờ. Em chăm chú nhìn lại thì… ôi thôi. Đúng thanh niên hôm em gặp hôm đi chợ hoa. Là gã tông xe em. Hắn đang quan sát em. Không biết có phải muốn đòi lại tiền không. Thanh niên này học lớp D. Em học lớp A. Huhu. Không ngờ oan gia ngõ hẹp , hắn ta lại học cùng trường , cùng khối với em. Thế là từ ngày hôm ấy hôm nào em cũng đυ.ng mặt hắn ở trong trường. Nghỉ hè các khối 10 và 11 được nghỉ. Bọn em vẫn phải đi học vì ôn luyện thi tốt nghiệp và chuẩn bị cho kỳ thi Đại học.

Mỗi lần đi qua em toàn tránh mặt vì ngại. Sợ nó đòi tiền rồi bóc mẽ mình đanh đá giữa bao nhiêu người thì xấu hổ lắm. May nó không nói gì , gặp em nó chỉ nhìn nhìn xong thì đi. Mà hôm nào cũng gặp nhau ở nhà để xe mới đau em chứ. Bực bội.