Chương 1

Bố em vào đó học nghề mổ trâu , bò và lợn. Không biết công việc thế nào nhưng nghe mẹ em bảo là làm ra tiền. Tiền gửi về mẹ em trả nợ dần cho họ nên họ cũng ít đến nhà đòi. Cuộc sống của ba mẹ con em đỡ vất vả hơn. Bố đi 5 năm rồi về. Nợ cũ vẫn chưa trả hết , bố em đến tận nhà họ xin lỗi họ và mong họ đừng gây khó dễ , cho bố em một con đường làm ăn. Bố em làm ra tiền sẽ trả nợ đầy đủ và hứa không bùng. Các cụ vẫn có câu : ” Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại. ” Những người cho bố em mượn tiền ngày trước thấy bố em đến xin xỏ vậy nên cũng xuôi, không đến nhà đòi nữa. Từ ấy bố em tu trí làm ăn lắm.

Trước khi vỡ nợ , bố mẹ em đẻ được hai đứa là anh trai em và em. 5 năm sau này từ miền nam trở về , bố mẹ em lại đẻ liên tục 3 đứa nữa. Cả thảy 5 đứa. 2 trai 3 gái. Em là đứa thứ hai nhưng là chị gái cả.

Nợ nần chưa trả hết lại cần vốn kinh doanh nên bố mẹ em tham việc kinh khủng. Bố gây dựng lại sự nghiệp bằng nghề mổ lợn bán thịt. Mẹ em thì trồng rau , buôn rau về bán thêm. Từ lúc em học lớp 6 , lớp 7 , sáng nào cũng phải dậy từ lúc 4h sáng để canh nồi nước luộc lòng lợn cho mẹ em. Đứa nào còn nhỏ thì thôi , học cấp 2 trở lên là phải dậy sớm như thế hết. Tuổi thơ của em khá vất vả.

Bố mẹ em hôm nào cũng dậy từ lúc 2h sáng để mổ lợn , làm lòng lợn , xay giò chả , 4h sáng mà chưa thấy mấy đứa lớn dậy làm việc , mẹ em sẵn sàng cầm cái chổi vào tận giường quất cho mỗi đứa một cái nhảy dựng lên. Đau quá tỉnh ngủ rồi tự giác ra làm việc. Ngày đông cũng như ngày hè. Bố mẹ tham việc , nghiêm khắc nên đứa nào cũng sợ. Im phăng phắc làm theo. Buổi tối 8h là bố mẹ em bắt đi ngủ hết, không xem phim hay nghe đài gì cả. Cả nhà ngủ sớm sáng dậy sớm làm hàng. 4h dậy làm các việc. 6h ăn sáng xong phụ mẹ bán rau , gần 7 mới được đi học. Trưa về ăn cơm xong ngủ đến 2h dậy học bài , xong lại tranh thủ đi ngắt lá chuối , hái rau thơm , rang lạc các thứ ,.. để hôm sau bố em có cái để xay giò , làm lòng lợn ,… cứ thế cứ thế 3 năm bố mẹ em trả hết nợ nần cho người ta. Gia đình cũng có của ăn của để.

Em vào lớp 10 mà việc nhà lắm. Chắc tại bố mẹ em tham việc quá. Nghỉ hè mẹ em còn bắt trồng rau ở ruộng xong đi cắt về cho mẹ bán , rảnh lại mang một gánh ra chợ ngồi bán. Buổi tối lại bắt nấu chè thập cẩm , đậu đen để bán , … đủ mọi thứ nghề. Em nghĩ lại thôi mà cũng thấy sợ cái tuổi thơ của 5 anh chị em nhà em rồi.

Nhà em ở gần trung tâm thành phố , cách có mấy km thôi. Từ ngày hết nợ , làm ăn buôn bán được , bố em mua thêm một mảnh đất nữa gần bệnh viện tỉnh . Xây nhà rồi mở quán cơm phở ở đấy nữa nên công việc càng nhiều lên. Phải công nhận bố mẹ em tham việc thật. Vừa mổ lợn lại vừa bán hàng cơm. Không muốn bớt đi việc nào. May là từ ngày mở thêm quán cơm phở , mẹ em không bắt đi làm rau nhặt rau về bán nữa mà chuyển qua phục vụ quán cơm .

Em bận làm việc nhiều nhưng sức học vẫn tốt, thi cấp 3 em đỗ trường chuyên của tỉnh .Trường em học cũng gần bv tỉnh , gần nhà mới bố mẹ em xây nên em ra ngoài tp ở đi học rồi phụ quán cơm . Nói là ra ngoài tp nhưng thực ra cách có mấy cây số thôi.

Bố mẹ em sáng sớm ở nhà mổ lợn , gần xong hết thì bố em để lại cho mẹ làm , phi xe ra quán cơm chuẩn bị làm đồ ăn sáng. Có thuê thêm mấy người rửa bát và nấu ăn nữa. Nhưng gần bệnh viện nên đông khách lắm. Vẫn như mọi khi. , hôm nào em cũng dậy từ 4h sáng để bày bàn ghế , mở cửa, nhặt rau thơm. Có khách thì bưng bê , đến giờ thì chuẩn bị ăn sáng rồi đi học.

Ngày nào cũng như vậy. Sáng nào quán ăn nhà em cũng đông khách , vì người đi chăm bệnh nhân họ ra ăn sáng rồi mua vào cho người bệnh nữa. Một hôm quán đông quá , em mải phục vụ nên gần sát giờ học vẫn chưa ăn sáng. Em bưng tô phở ra bàn 1 anh đang còn trống ghế rồi ngồi ăn cùng. Sợ muộn học nên em ăn vội vội vàng vàng. Con gái mà thô kinh , gắp 1 gắp phở gần hết nửa bát rồi. Anh ngồi cùng bàn em ngạc nhiên , anh ấy ăn xong rồi đang ngồi uống nước. Xong hỏi em :

Em ăn nhanh thế không sợ nghẹn à ?

Em quen rồi anh ạ. Không nhanh là em muộn học mất.

Nghe em bảo muộn học , anh ấy nói :

Em học trường nào vậy ? Học lớp mấy rồi.

Em học lớp 11 anh ạ. Em học trường ***.

Vậy gần chỗ anh làm rồi. Nếu sợ muộn thì anh lai đi xe máy luôn. Không lo muộn.

Thấy anh ấy nói vậy em đồng ý ngay vì đang muộn. Em đi nhờ anh xe máy lúc về nhờ xe bạn cũng được. Vì trường cách nhà em chưa đến 1km.

Từ hôm em đi nhờ xe , những ngày sau ngày nào anh ấy cũng đến nhà em ăn sáng. Thỉnh thoảng em cũng bưng đồ ăn đến ngồi ăn cùng rồi nói chuyện. Anh ấy hỏi em tên gì , có bạn trai chưa ,… Em chưa yêu ai nên cũng nói là chưa yêu ai. Anh ấy không hỏi nữa. Nhưng ngày nào cũng đến ăn sáng. Có khi bữa trưa cũng đến luôn. Anh bảo đồ ăn nhà em ngon mà sạch sẽ nên anh thích đến. Không biết là thích ăn cơm hay là muốn tán em thì không biết được.

Bố mẹ em nhà quê nên nghiêm khắc lắm. Em con gái lớn rồi. Lại học trường chuyên của tỉnh hẳn hoi. Toàn bọn nhà giàu. Chúng nó ăn chơi mốt gì cũng có. Tóc tai thì uốn ép nhuộm quá trời. Em thì mẹ lúc nào cũng bắt để đến gấu áo , 1 màu đen huyền bí thủy chung. Không được uốn ép nhuộm gì cả. Quần áo cũng phải giản dị. Dù lúc ấy bố mẹ em làm ra tiền rồi nhé mà vẫn không cho con gái điệu đà. Đi đâu đúng giờ là phải về. Thành ra giữa chốn đông người ấy toàn những bông hoa rực rỡ. Em như cây cỏ dại vậy. Nhạt nhòa . Thế nên chẳng có ai tán tỉnh cả. Không biết là có ai thích ngầm em không thì em không rõ. Nhưng chẳng có ai tỏ tình hay viết thư từ gì cả.

Em không ăn diện nổi bật nhưng vẫn có nét nhìn được. Em cao 1m60 , dáng người nhìn chắc chắn , khỏe mạnh. Ngày ấy còn nhỏ em chưa nghĩ yêu đương gì nhiều nên bọn bạn nó yêu đương tùm lum em không quan tâm lắm. Nhưng ra đường vô tình nhìn thấy anh nào đẹp trai thư sinh là cũng ước trong lòng , giá như mình có người yêu đẹp trai như vậy.

Nói chuyện nhiều với anh hay đến ăn sáng nhà em , anh kể là anh học xong Cao đẳng GTVT rồi. Đang làm việc ở Sở GT , Có bệ đỡ nên được vào làm. T7 cn anh phải đi học liên thông lấy bằng ĐH. Sắp tới còn phải học Thạc sĩ nữa. Nhà anh ở gần khu công nghiệp cách đây hơn chục km nên anh ở trọ gần cơ quan .

Dần dần anh xin số điện thoại em. Bố mẹ em lúc ấy không cho dùng cá nhân đâu. Mua cho 1 cái điện thoại đen trắng , bảo nhà làm hàng bận nhiều việc nên sắm cho 1 cái. Nạp cho 50 tiền thẻ điện thoại. Nếu không có việc gì thì không được gọi đi đâu. Nếu có việc bố mẹ gọi thì phải nghe. Bố mẹ em nghiêm khắc nên em cũng sợ , chẳng dám trái lời. Ngoan kinh khủng …

Em bảo em có số nhưng điện thoại em không có tiền. Anh gọi thì gọi chứ em không dám nhắn tin gì đâu. Với cả em bận lắm. Nhà em nhiều việc , em còn bận học nữa nên không có thời gian đâu. Anh bảo ừ không sao. Anh này hơi lùn lùn. Chắc chỉ cao 1m65 là cùng. Em đã 1m60 rồi nên đứng cạnh nhau em thấy anh hơi lùn. Làm văn phòng nên da dẻ trắng trẻo , không đẹp trai lắm nhưng nói chuyện có duyên. Khéo lấy lòng người khác vô cùng. Mềm mỏng , hài hước. Sau này em mới biết người như vậy rất cáo già. Mồm miệng dẻo quá là không đáng tin cậy.

Thỉnh thoảng vào buổi tối anh ấy có gọi điện thoại cho em. Nói mấy phút rồi đi ngủ. Cũng có lúc thì nhắn tin. Anh ấy nhắn tin cho em nhưng em không nhắn lại. Hôm sau anh gọi điện thoại hỏi vì sao không nhắn lại . Em bảo điện thoại em hết tiền. Em học sinh bố mẹ em không cho nạp thẻ. Chỉ để nghe thôi. Thực ra có 50k trong tài khoản. Nhưng em sợ nhắn mãi rồi cũng hết , có việc cần dùng mà ko còn tiền để gọi bố mẹ em lại mắng cho.

Anh ấy muốn nói chuyện với em nên nhắn tin gửi cho em mã số thẻ 100k bảo em nạp vào đi. Tí đi ngủ thì nhắn tin nói chuyện với anh một lát.

Con gái mới lớn. Em lại chưa yêu ai. Anh ấy nói chuyện chủ động rồi săn đón em nên em cũng mềm lòng. Cũng thích anh ấy 6 7 phần rồi. Anh thì tấn công ác. Ngày nào cũng gọi điện thoại vào buổi tối , đi ngủ thì nhắn tin. Bố mẹ em không ở ngoài này. Chỉ có em và mấy bác nữa anh em nhà em , bố mẹ em thuê ra đây để làm hàng cơm phở. Toàn người nhà cả nên em cũng yên tâm. Mình em một phòng trên tầng 3. Khi anh gọi điện thoại thì em toàn nằm trùm chăn nói lí nhí sợ mọi người biết em nói chuyện với bạn trai , đến tai bố mẹ em thì liệu hồn. Em đi ngủ sớm dậy sớm quen rồi nên có khi học bài xong , đang nhắn tin dở với anh ấy mà em ngủ lúc nào chẳng biết.

Nhưng mà lúc đang tán tỉnh nhau thì đâu có biết giận là gì. Anh ấy còn bảo em đáng yêu nữa. Nên em càng thích hơn. Thấy em hay ngủ gật từ sớm , anh bảo em để chuông điện thoại , sáng sớm anh gọi em dậy rồi mình nói chuyện nhé. Thế là hôm nào anh ấy cũng dậy từ lúc 3h30 sáng , gọi điện thoại cho em nói chuyện đến 4h thì em xuống nhà làm hàng. Cứ thế , em cảm thấy anh ấy thật tốt , tâm lý quá , chiều em như vậy. Dậy sớm để nói chuyện với em sợ em buổi tối buồn ngủ. Em nghĩ chẳng có ai khờ như anh. Chắc anh ý yêu mình thật nên mới vậy. Nên là em tin tưởng anh ấy lắm. Anh nói lời yêu là em nhận lời ngay.

Nhưng từ khi tán được em. Em nhận lời yêu rồi anh bắt đầu khó tính hơn. Em cảm thấy vậy. Hay trách em những lí do vô cớ , rồi dỗi em. Mà ngày ấy em dại. Nghĩ anh ta là tất cả nên hễ anh ta dỗi là em xin xỏ đủ điều để anh đừng giận rồi bỏ em. Em ngu kinh khủng.

Có người yêu vào là em cũng xí xớn tập làm đẹp cho bản thân. Thỉnh thoảng hay nói dối mẹ xin thêm tiền mua sách , mua dụng cụ học tập , . Để mua mấy đôi bông tai , đôi dép điệu đà , tóc cũng đến tiệm người ta tạo kiểu cho … nhìn cũng xinh hơn được tí. Lúc nào nhớ ra thì nói chuyện nhỏ nhẹ , bằng không cứ như con trai ấy. Mãi sau này mới sửa được.