Chương 13

———

Người chia tay cô ấy rồi.

Chia tay sau vỏn vẹn ba tuần.

Tôi nghe các bạn cùng lớp đồn thổi, hình như là người đề xuất chia tay.

Tôi khó hiểu. Người yêu chiều cô ấy như thế, chăm sóc cô ấy cẩn thận như thế, vậy mà lại cũng chính là người đề xuất chia tay.

Họ xảy ra xích mích?

Tôi tránh mặt người đã hơn một tuần, người cũng không quan tâm, một mực ở bên cô ấy, chắc chắc lí do chia tay không chỉ ở một xích mích nhỏ nhoi. Tôi giả bộ làm rơi cặp, quay xuống dưới đất nhặt, liếc mắt thấy người đang gục đầu trên mặt bàn, không biết là đang thức hay ngủ.

Tôi chẳng thấy thoải mái chút nào, dù cuộc chia tay này tôi đã từng hi vọng nó xảy ra thật nhanh.

Người bỏ cô ấy, vậy sao người lại ủ dột?

Phải chăng trong tim người đang vỡ nát một bông hoa mười giờ xinh đẹp?

———

Tôi nhớ ngày đầu năm 2002 là một ngày mưa phùn.

Tôi choàng tấm khăn mỏng, lang thang trên con phố Thiên Tự mới được mở rộng. Chợt nghĩ tới mùa xuân năm ngoái cũng cùng người lang thang trên phố, cùng ăn há cảo và đón giao thừa.

Quán há cảo bên kia đường vẫn đông khách. Tôi cười khổ.

Rằng là tôi có thể mãi bên người, làm người bạn tâm giao cùng người chia sẻ mọi chuyện, cùng người ăn và đi dạo trên con đường vắng như năm đó. Nhưng tôi lại không cam lòng.

Một con người ích kỉ và nhu nhược.

Tôi cất bước, nhìn cái cột điện đầu ngõ, nơi ngồi bên người nghe tiếng pháo nổ. Tôi thật tình ước có thể quay lại thời gian đó, lúc tôi chưa nhận ra thứ tình cảm ghê tởm trong tim mình.

Bây giờ tôi như đứng ở ngã ba trên con đường đời. Hai ngã trước mặt tôi, ngã phải là tiếp tục ở bên cạnh người với tình cảm thầm kín, ngã trái là tiếp tục tránh mặt người. Còn ngã cuối cùng, chính là ngã phía sau lưng tôi, quay đầu và gạt bỏ thứ tình cảm này.

Mưa phùn lất phất trên gò má chợt biến mất. Ngỡ trời tạnh, tôi ngửa mặt lên theo phản xạ. Thứ tôi nhìn thấy không phải là bầu trời trong xanh của mùa xuân phơi phới, mà là tấm vải dù màu đỏ đô của một cái ô nhỏ.

Người đứng thẳng tắp, cách tôi tầm nửa mét, vươn ô ra che mưa cho tôi.

Quả nhiên, một khoảnh khắc cũng đủ để con người ta nhảy xuống eo đất thẳm từ mỏm núi đá cao.

———

_duan