Chương 4: Bệnh di truyền gia đình

Khương Tửu cảm thấy mình chỗ nào cũng không tốt, chỉ có một cái tốt, đó chính là nhẫn nại.

Nếu không, cô đã không đợi được tám năm vì lời nói của Ôn Tây Lễ.

Sau khi ồn ào với Ôn Tây Lễ ở công quán Hoàng Gia không mấy vui vẻ, Khương Tửu cũng không đến nhà họ Ôn tìm anh nữa, dù sao tính mạng của anh cũng rơi vào tay cô, sớm muộn gì anh cũng sẽ tìm tới cửa.

Một tháng sau, cô vừa ra khỏi văn phòng làm việc thì nhận được cuộc gọi từ quản gia nhà họ Ôn.

"Cô Khương, cô mau tới đây đi, cậu hai xảy ra chuyện rồi!"

Giọng nam trong điện thoại vô cùng căng thẳng, khiến sắc mặt Khương Tửu hơi trầm xuống, tài xế lái xe phía trước nhìn thấy vẻ mặt cô qua gương chiếu hậu, thấp thỏm hỏi: "Khương tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Đến nhà họ Ôn." Khương Tửu cúp điện thoại, nghĩ đến giọng điệu lo lắng của quản gia nhà họ Ôn, nhớ đến tình trạng hiện tại của Ôn Tây Lễ, sợ là đang không ổn.

......

Vừa đến nhà ông Ôn, Khương Tửu nghe thấy tiếng cãi vã phát ra từ đại sảnh.

Giọng nói của bà Ôn tương đối lớn, cô có thể nghe rõ ràng.

"Tiểu Lễ, con nuốn mẹ tức chết sao? Nhiều năm qua mẹ vì bệnh của con mà lo lắng sợ hãi, bao nhiêu năm nay ăn không ngon ngủ không yên! Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội chữa khỏi bệnh cho con, con lại không biết quý trọng!”

Trong ấn tượng của Khương Tửu, giọng của bà Ôn luôn dịu dàng và nhẹ nhàng, giống như những người phụ nữ sinh ra trong một gia đình giàu có gia giáo, giọng điệu còn có vẻ sống trong nhung lụa không lo không nghĩ.

Giọng điệu vô cùng tức giận như hôm nay, Khương Tửu chưa từng nghe qua cho dù cô đã quen biết bà nhiều năm.

Trách sao quản gia nhà Ôn luôn bình tĩnh lại sợ hãi đến mức vội vàng gọi điện thoại cho cô.

Giọng của Ôn Tây Lễ không phát ra, có lẽ quá thấp, hoặc có thể lười nói chuyện. Khương Tửu đi chậm lại, bước vào đại sảnh, nhìn thấy một đám người ồn ào trong đại sảnh, bác sĩ gia đình mặc áo blouse trắng nửa quỳ trước ghế sofa, vẻ mặt lo lắng, trên trán có một tầng mồ hôi lạnh.

Trong không khí có mùi máu thoang thoảng, thậm chí còn có chút nồng nặc.

Ôn Tây Lễ dựa lưng vào ghế sofa, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đẹp trai tái nhợt vì mất máu quá nhiều.

Ánh mắt Khương Tửu dừng lại trên đôi môi không chút máu của người đàn ông trong một giây, sau đó cô thu hồi ánh mắt và nhỏ tiếng gọi người trong phòng: "Dì."

Bà Ôn đang khóc nức nở, khi nghe thấy tiếng Khương Tửu thì ngạc nhiên quay đầu lại, vội vàng lau nước mắt, nói: "Tiểu Tửu, sao cháu lại tới đây?"

"Đã một tháng không gặp dì, nên đến thăm một chút." Khương Tửu mỉm cười, liếc nhìn Ôn Tây Lễ một cái rồi nói: "Tây Lễ bị làm sao vậy ạ?"

Vành mắt bà Ôn đỏ hoe, vì được bảo dưỡng tốt, cuộc sống lại không lo không nghĩ nên dù đã gần năm mươi tuổi, bà vẫn có chút ngây thơ của cô gái trẻ, khi nghe thấy câu hỏi của Khương Tửu thì mũi bà chua xót, suýt chút nữa lại khóc.

"Dao hoa quả vô ý cắt trúng vào tay, máu chảy không ngừng." Bà Ôn lau nước mắt nói với Khương Tửu: "Bác sĩ cũng hết cách rồi, chỉ có thể cầm máu trước, cầm máu không được thì phải đi bệnh viện."

Khương Tửu nhẹ nhàng "ồ" một tiếng rồi gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Bệnh này của Ôn Tây Lễ, cũng là sau khi anh trở về, cô mới nghe được từ chính miệng bà Ôn nói.

Đây là một căn bệnh di truyền gia đình của nhà họ Ôn, chỉ truyền sang nam giới chứ không truyền cho phụ nữ.