Chương 3: Cô không đủ tư cách để tôi hầu hạ cô đâu

Mọi người trong phòng riêng đều hít một hơi thật sâu.

Cậu hai nhà họ Ôn, đánh nhau với cô chủ nhà họ Giang, đương nhiên không ai dám đứng ra ngăn cản.

Khương Tửu tàn nhẫn, dùng rất nhiều sức, nhưng dù sao sức lực của một người phụ nữ vẫn không thể so sánh với đàn ông. Ôn Tây Lễ không ngờ Khương Tửu lại làm ra chuyện như vậy, sững sờ vài giây, sau đó chán ghét duỗi tay ra ném Khương Tửu sang một bên.

Khương Tửu ngã loạng choạng lùi lại vài bước rồi cố gắng đứng vững, nhếch môi nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt.

Thuốc văng ra nằm rải rác khắp nơi.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, cau mày, dùng sức lau môi thật mạnh, như thể chỗ cô đυ.ng qua sẽ bị dính ôn dịch gì đó.

Rõ ràng trước đây khi chạm đến tay cô, còn xấu hổ đến đỏ mặt, bây giờ giả bộ cái mẹ gì?

Ôn Tây Lễ ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đứng cách đó không xa. Tóc cô hơi lộn xộn, dưới ánh đèn, những sợi tóc lộn xộn che phủ lông mày cô. Cô đứng đó, ngước lên nhìn anh với vẻ mặt vô cảm.

Không biết có phải do ánh sáng quá chói không mà phản chiếu trong mắt cô long lanh ánh nước.

Tủi thân?

Giây tiếp theo, anh nhìn thấy Khương Tửu đẩy ra cọng tóc rối trước mặt, lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp và chói mắt kia, không có chút cảm xúc mắng anh một câu.

"Ngu ngốc."

Ôn Tây Lễ: "..."

Anh khịt mũi nhẹ, đầu anh đúng bị lừa đá rồi, mới đi đồng cảm với loại người phụ nữ không biết xấu hổ như Khương Tửu.

Hứng thú uống rượu bị Khương Tửu làm hỏng hoàn toàn. Ôn Tây Lễ chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sofa, định rời đi.

Ngồi trên ghế sofa, cô không cảm nhận được, nhưng ngay khi đứng dậy, Khương Tửu phát hiện anh đã cao hơn mình tưởng tượng rất nhiều.

Cúng đúng, tám năm đã trôi qua, một cậu thanh niên yếu đuối đã phát triển thành một người đàn ông cao lớn.

Cô ngước mắt lên nhìn khuôn mặt càng ngày càng chói mắt của người đàn ông, cậu bé trước kia chỉ biết đi theo cô, yếu ớt gọi cô là "Tửu,Tửu", giờ đã đẹp trai, khiến tất cả phụ nữ trên thế giới đều động lòng.

Anh thành thục xuất sắc như vậy, ngay cả Khương Thái Vi từng coi thường anh, bây giờ cũng ôm anh không chịu buông tay.

Ôn Tây Lễ, anh bảo em chờ anh, em chờ.

Nhưng còn anh thì sao?

......

Đám người lần lượt bước ra khỏi phòng riêng.

Khương Tửu đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Ôn Tây Lễ đi tới cửa, từ trong túi rút ra một điếu thuốc.

Anh châm điếu thuốc, bước chân dừng lại và quay lưng lại nói với cô một câu.

"Khương Tửu, đừng phát điên với tôi nữa. Cô không đủ tư cách để tôi hầu hạ cô đâu.”

Nói xong câu cuối cùng đó, Ôn Tây Lễ rời khỏi phòng hộp đêm, đi chưa được mấy bước, một chai champagne chưa mở đã bị ném ra khỏi phòng, đập vào tấm thảm mà anh vừa bước đi.

"Ầm!"

Rượu bắn tung tóe.

Một đám người im lặng, có người to gan không khỏi sờ cằm, nói đầy ẩn ý: "Cô Khương này... rất cay nha.”

Ôn Tây Lễ ngậm điếu thuốc trong miệng liếc mắt nhìn anh ta, đối phương nhất thời không đoán được ý của anh, đang định nói vài lời thật may thì thấy Ôn Tây Lễ khịt mũi nhẹ rồi rời đi mà không quay đầu lại.

*

Trong phòng riêng, Khương Tửu nhắm mắt lại và hít một hơi thuốc thật chậm.

Xung quanh yên tĩnh, cả người phục vụ lẫn bảo vệ đều không dám vào quấy rầy cô.

Cô chủ nhà họ Khương ở Dong Thành nổi tiếng xinh đẹp và cũng có tiếng là... Tính khí thất thường.

Coi như có đập vỡ cả phòng riêng cũng không ai dám nói một câu huống chi chỉ đập vỡ một chai rượu.

......

Khương Tửu run rẩy, phun ra làn khỏi vừa mới hít vào, sau đó ho nhẹ hai lần như bị sặc, vịn ghế sofa ngồi xổm xuống, nhặt từng viên thuốc trên mặt đất lên bỏ vào bình thuốc.

Dưới ánh đèn, sắc mặt cô có chút tái nhợt, tất cả giương nanh múa vuốt đều biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại đôi chút uất ức.

Cô ngồi trên ghế sô pha, châm một điếu thuốc nhưng không hút thuốc, chỉ ngồi đó ngẩn ngơ một lát, sau đó, cô như nghĩ ra điều gì đó, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho bà Ôn.

Giọng của bà Ôn vẫn dịu dàng và ngọt ngào như mọi khi: “Tửu Tửu, có chuyện gì vậy?"

"Dì." Giọng Khương Tửu có chút khàn khàn, ho nhẹ vài tiếng rồi nói với bà Ôn bằng giọng không chút cảm xúc: "Tối nay Tây Lễ không uống thuốc, sau khi anh ấy trở về, nhớ cho anh ấy uống."

"Ừ…” bà Ôn nhẹ giọng đáp: "Biết rồi, Tửu Tửu, giọng cháu sao thế?” Bà thận trọng hỏi: "Lại cãi nhau với Tây Lễ à?"

"Không có." Khương Tửu cười tủm tỉm ném tàn thuốc vào thùng rác: "Cháu hút thuốc nhiều quá."

Bà Ôn không nhịn được nói: "Tửu Tửu, con gái không nên không hút thuốc, chú ý giữ gìn sức khoẻ."

Khương Tửu lại cười khẽ: "Cháu hiểu rồi. Dì, cháu về đây.”

Tám năm, nếu không có điếu thuốc, sao cô có thể trải qua gần 3.000 ngày đêm.

Sau 2.020 ngày, chàng trai bướng bỉnh nắm lấy tay cô và bảo cô đợi anh trở về.

Cô nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể cai thuốc, nhưng cô không ngờ rằng sự trở lại của anh khiến cô chìm sâu hơn vào cơn nghiện thuốc.