Chương 5: Khóc đến ngất cho con xem

Người mắc bệnh di truyền này, sinh ra đã ít tiểu cầu hơn người bình thường, khi lớn lên sẽ bị rối loạn đông máu trầm trọng, nếu một vết thương nhỏ trên người bình thường rơi vào người bệnh nhân này có thể sẽ tử vong do mất máu quá nhiều.

Nói cách khác, khi sinh ra Ôn Tây Lễ đã mắc bệnh bạch cầu bởi di truyền từ gia đình, và bác sĩ đã kết luận anh sẽ không sống quá 30 tuổi, ngay cả khi anh được nuôi dưỡng kỹ, anh cũng có thể chết vì các biến chứng khác do xuất huyết trong nội tạng.

Trong những năm qua, nhà họ Ôn đã bỏ ra nhiều tiền và sức lực để tìm tủy phù hợp với Ôn Tây Lễ, nhưng suy cho cùng, dù sao cũng là một căn bệnh di truyền, không thể tùy tiện chữa trị bằng khoa học kỹ thuật hiện đại được. Trong nhiều năm qua, nghe nói tỷ lệ ghép tủy thành công có thể đạt trên 20%, nhưng tìm được rất khó.

Tuy nhiên, Ôn Tây Lễ đã may mắn gặp được Khương Tửu.

Máu của cô không chỉ có thể cứu anh, mà thậm chí còn có thể chữa khỏi căn bệnh nan y của anh.

Mức độ phù hợp của họ đã đạt hơn 99%.

Trên thế giới này, chỉ có Khương Tửu cô mới có thể cứu Ôn Tây Lễ anh, mặc kệ anh có muốn hay không.

Khương Tửu chậm rãi đi tới, đứng trước ghế sofa, nhìn sắc mặt người đàn ông càng lúc càng tái nhợt.

Bác sĩ quấn gạc quanh tay và ấn mạnh lòng bàn tay anh, nhưng máu vẫn chảy tràn ra khỏi mép gạc và nhỏ xuống đất, tạo thành tiếng tích tắc.

Nếu còn tiếp tục như vậy, một ngày nào đó, anh thực sự sẽ chết.

Khương Tửu ngồi xổm xuống bên cạnh đùi người đàn ông và ngước mắt lên nhìn chăm chú vào khuôn mặt của anh.

Vậy hãy để cho anh chết đi.

Cô vô cảm lạnh lùng nghĩ như vậy.

Nếu Ôn Tây Lễ muốn cưới người khác thì không bằng chết đi coi như xong.

Có lẽ ánh nhìn của cô quá rõ ràng, người đàn ông đang nhắm mắt im lặng cũng từ từ mở mắt ra.

Đôi mắt sâu và tối hơn so với người bình thường đang nhìn thẳng vào cô.

Anh nhìn cô với khuôn mặt không có cảm xúc, như thể anh đang nhìn vào không khí.

Đã thế này mà anh cũng không muốn đối xử tốt với cô, cho dù tỏ ra một chút dịu dàng với cô.

Khương Tửu không nhịn được cười khúc khích, ngồi xổm, nở nụ cười rạng rỡ: "Ôn Tây Lễ, Khương Thái Vi cứu anh một lần, anh liền lấy thân báo đáp, vậy đến khi tôi cứu mạng anh, có phải anh cũng nên làm trâu làm ngựa cho tôi không?"

Người đàn ông nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt của cô, giống như đang cười trên nỗi đau của người khác, khuôn mặt cao quý không có cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt mà vô tình phun ra một chữ: “Cút!”

Anh đã mệt mỏi với thái độ của cô rồi, đến mức không muốn nói lời nào với cô.

Tên chó chết này quả nhiên nên chết đi cho xong.

Dù không có Ôn Tây Lễ, Khương Tửu cô ở vẫn sống bình thường ở Dong Thành, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, chờ anh tám năm, coi như cho chó ăn đi.

Với ngoại hình và gia thế của cô, muốn đàn ông nào mà chẳng có, sao cứ phải ép buộc tên đàn ông mất não không đáng này.

Trong lòng cô càng nghĩ, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.

Cô mỉm cười nói: "Xem ra cậu chủ Ôn không chỉ bị bệnh về thể chất, mà đầu óc cũng bệnh không nhẹ. Nếu anh cứ như thế này, mẹ anh sẽ khóc đến ngất xỉu mất. Làm con, mà để bố mẹ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đây mới thực sự là không biết xấu hổ."

Một tháng trước cô đi tìm anh ở công quán Hoàng gia, anh đã biết bụng dạ cô gái này hẹp hòi, và cũng đã sớm lĩnh giáo qua cái miệng này của cô.

Mất máu khiến anh cảm thấy chán nản, chẳng muốn để ý đến Khương Tửu, còn mẹ anh thì cứ nói đi nói lại.

Bà Ôn khóc nức nở: "Tiểu Lễ, Tửu Tửu nói đúng đó, nếu con không nghe lời, mẹ sẽ khóc đến ngất xỉu cho con xem."