Suy nghĩ một lúc, Cố Hiên lê thân hình đau nhức tới gần cửa, cô mím môi một cái, cuối cùng vẫn mở ra.
Trịnh Trí nhìn cô gái trước mặt, tóc tai tán loạn, vẻ mặt phờ phạc, sợ hãi.
Hắn nhíu nhíu mày, nói: “Con đi tắm đi. Sau đó đi nấu cơm. Ba đã mang đồ ăn con đánh rơi trên nền nhà vào phòng bếp rồi.”
Cố Hiên nghe hắn nói, vừa tức giận, vừa sợ hãi. Sao hắn có thể thản nhiên như chưa từng phát sinh chuyện gì như vậy?
Cố Hiên không dám cãi lời, cô đi lấy một bộ quần áo, sau đó đến phòng tắm tắm rửa.
Trịnh Trí nhìn cô gái bước vào phòng tắm, nơi nào đó trong lòng lại nhộn nhạo lên, nhưng hắn đè nén xuống. Cô vừa trải qua một lần như vậy, hắn để cô khôi phục lại một chút đã.
Đúng vậy, là đang đợi cô khôi phục lại một chút…
Không phải là hắn sẽ buông tha cô…
Cố Hiên tắm rất lâu cũng chưa đi ra, Trịnh Trí không kiên nhẫn, đi qua gõ cửa phòng tắm:
“Cố Hiên, con tắm lâu không tốt, mau đi ra đi.”
Cố Hiên ở trong phòng tắm nghe thấy tiếng của Trịnh Trí, không nhịn được lại run lên. Nhưng cô lúc này không dám cãi lời hắn, cô sợ hắn phát điên lên, lại làm ra chuyện như vừa rồi, hoặc là tệ hơn vừa rồi, nhét hẳn vào trong….
Cô vội vàng tắt vòi hoa sen, lau người, mặc quần áo, đi ra ngoài.
Trịnh Trí thấy cô đã xuất hiện, hài lòng gật đầu, hắn tiến lên, vuốt ve mái tóc ướt của cô một chút.
Cố Hiên theo bản năng rụt người định tránh ra, một giọng nói lạnh lẽo đã vang lên:
“Ngoan, không được tránh.”
Cô liền cứng hết cả người, đứng yên không nhúc nhích. Trịnh Trí hài lòng đặt xuống trán cô một nụ hôn, sau đó nói: “Đi sấy tóc đi kẻo lạnh, sấy tóc xong thì ra nấu cơm. Ba đói rồi.”
Nói xong, hắn xoay người đi về phía sô pha, ngồi xuống bật ti vi lên xem.
Cố Hiên thấy hắn không làm gì thêm, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chạy về phòng sấy tóc.
Sấy tóc xong, Cố Hiên cũng không dám chậm trễ, cô đi ra ngoài, vào phòng bếp nấu cơm. Lúc đi ngang qua phòng khách, cô không nhịn được liếc nhìn Trịnh Trí một cái, hắn đang ngồi trên sô pha phòng khách xem ti vi, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cố Hiên cũng không dám nấn ná lâu, cô vào phòng bếp nấu cơm, chỉ hy vọng buổi tối sẽ trôi qua nhanh chóng, sau đó, nhân lúc người đàn ông kia ngủ, cô sẽ rời khỏi căn nhà này.
Nấu xong đồ ăn, Cố Hiên bưng lên bàn cơm, cô ngập ngừng, không biết nên mở miệng gọi người đàn ông kia ra ăn như thế nào. Trong lòng cô không muốn gọi, nhưng lại sợ hắn đói nổi điên lên sẽ làm gì cô.
Đang lúc cô còn bối rối, Trịnh Trí như cảm thấy gì, quay đầu nhìn qua, thấy cô đã dọn xong bát đũa, hắn liền tắt ti vi, đi đến chỗ bàn cơm, tự nhiên ngồi xuống.
Cố Hiên thấy thế, không nói gì, chỉ nhanh chóng xới cơm cho hắn. Cô mong hắn ăn no, sau đó buồn ngủ, đi ngủ sớm, như vậy cô mới có cơ hội trốn thoát đi.
Trịnh Trí tiếp nhận bát cơm từ tay cô, thản nhiên gắp đồ ăn lên ăn, không nói gì. Về cơ bản những bữa cơm trước đó hai người cũng không nói gì với nhau.
Trịnh Trí ăn no xong, đặt bát xuống, nhìn về phía mặt Cố Hiên.
Cố Hiên rất xinh đẹp, vẻ đẹp mang chút cao lãnh, mái tóc dài buộc gọn sau đầu, làn da trắng mịn màng, đôi môi đỏ mọng như trái sơ ri, đặc biệt là đôi mắt to tròn cực quyến rũ, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã bị đôi mắt này hút hồn.