Chương 6: Hạt cơm dính trên mặt

Trịnh Trí dùng thân dưới đè sát, giữ chặt cô, Cố Hiên cảm thấy có một vật cứng rắn áp sát vào cơ thể mình, cô chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng cũng biết kia là biểu tượng của thứ gì. Tức khắc, cô càng hoảng hốt hơn, ra sức chống cự, giơ chân lên muốn đẩy ra, nhưng lại bị hắn dùng chân mình giữ chặt lại. Cô cảm thấy muốn hỏng mất, nước mắt chảy xuống cổ, chui vào trong khe sâu kia.

Trịnh Trí đang vùi đầu ở nơi hút hồn kia, bỗng nhiên đầu lưỡi chạm đến giọt nước mặn mặn, hắn ngẩng đầu lên, thấy cô đang khóc như mưa, đôi mắt giống như hỏng mất, hoảng loạn vô cùng.

“Mẹ kiếp! Khóc cái gì? Đều không phải do con phá hủy chuyện tốt của ba sao?” Hắn nói, tức giận dùng sức xé rách quần áo trên người cô.

Cố Hiên ước gì thời gian có thể quay trở lại, cô chắc chắn sẽ không bước vào phá hủy “chuyện tốt” của người đàn ông ma quỷ này.

Đột nhiên, Trịnh Trí dùng sức cọ thân dưới liên tục vào người cô.

Cố Hiên run rẩy thân mình một chút, trong lúc hoảng hốt, không biết sức lực từ đâu vọt tới, cô giơ tay đẩy mạnh hắn ra, người đàn ông bị cô đẩy hơi loạng choạng một chút, sau đó lại đứng vững thân mình, đè ép cô trở lại trên cánh cửa.

“Nếu con còn không ngoan như vậy, ba sẽ chọc thẳng vào trong con.” Hắn gằn lên doạ dẫm.

Cố Hiên hoảng hốt, run bắn người, lại không dám phản kháng nữa. Không hiểu sao, người đàn ông này mang đến cho cô cảm giác hắn nói là sẽ làm, không hề dọa dẫm.

Dù hoảng sợ, nhưng Cố Hiên vẫn giữ được lý trí, cô biết sức lực của cô không thể chống chọi được người đàn ông này, vậy không bằng thuận theo hắn, ít nhất…ít nhất cũng có khả năng hắn sẽ không làm đến một bước cuối cùng kia. Bây giờ cũng chỉ có thể hy vọng như vậy.

Qua đại khái tầm 20 phút, Trịnh Trí rên lên một tiếng, vòng tay kiềm chặt Cố Hiên lỏng ra.

Cố Hiên bị kìm kẹp lâu, cảm thấy cơ thể một trận tê mỏi. Cô run run rẩy rẩy, cố gắng kéo chân đi vào trong phòng chính mình, vừa vào phòng liền khóa cửa lại, không hề quay đầu nhìn Trịnh Trí ở đằng sau.

Trịnh Trí ngồi một lúc chỗ cửa chính, sau khi hoãn lại, hắn đứng lên, nhìn nhìn khóa điện tử ở cửa một lúc, sau đó, xoay người, đi lấy chiếc chìa khóa ở gần đó, mở ổ khóa điện tử ra, rút hết pin, chuyển sang chế độ đóng mở bằng chìa. Làm xong, hắn cầm chìa khóa, đi về phòng của hắn, lấy một bộ quần áo mặc nhà trong va li của hắn ra, đi đến phòng tắm.

Tắm xong, hắn đi ra, nhìn thấy túi đồ ăn Cố Hiên đánh rơi trên nền nhà, hắn nghĩ nghĩ, cầm lên, đem vào trong phòng bếp, sau đó đi đến trước cửa phòng Cố Hiên, gõ cửa.

Im lặng.

Lại gõ cửa.

Vẫn là im lặng.

“Cố Hiên, con mở cửa ra. Nếu không ba sẽ vào phòng mẹ con lấy chìa khóa ra đây mở cửa phòng con.” Hắn dừng lại một chút, sau đó nói tiếp, “Hoặc là con ngoan ngoãn nghe lời, hoặc là để ba phải xông vào thì sẽ không có kết quả mà con mong muốn.”

Trịnh Trí lạnh giọng cảnh cáo.

Cố Hiên đang ngồi trên giường run lên, cô biết, trong phòng mẹ cô có chìa khóa cửa phòng cô, hẳn là Trịnh Trí đã từng nhìn thấy.

Kết quả mà Cố Hiên không mong muốn là gì? Cô hiểu ám chỉ của hắn, hắn đang nói đến điều trước đó hắn vẫn chưa thực hiện, đó là đi vào trong cô.