Quyển 2 - Chương 2

Trước khi hiểu rõ về người đàn ông này, Đinh Nhu không dám lên tiếng, tùy ý để hắn đút cơm cho mình, đôi mắt nàng trống rỗng nhưng thật ra là đang lặng lẽ đánh giá người đàn ông trước mặt, hắn kiên nhẫn dỗ dành nàng mở miệng , mỗi miếng cơm dường như đã được đo lường, lớn nhỏ giống nhau.

Khuôn mặt hắn hiền lành, mỗi hành động đều nho nhã tiêu sái, khiến mọi người khi nhìn hắn đều cảm thấy dễ chịu, làm họ không hề đề phòng đối với hắn.

"Nhu Nhi không khỏe sao? Hôm nay sao lại không gọi chú?"

Tô Nham Hạc cẩn thận xem xét sắc mặt của nàng, bình thường Tiểu Nhu Nhi vừa thức dậy sẽ liền nháo muốn gặp chú, nhưng hôm nay nàng lại không có kêu hắn, làm hắn không tránh khỏi có chút lo lắng.

Đinh Nhu ngây người nhìn chằm chằm, trông mười phần như một kẻ ngốc "Chú".

"Ừm, ngoan." Tô Nham Hạc đặt bát xuống, sờ sờ bụng nhỏ: "Nhu nhi nhà ta ăn no rồi, hôm nay muốn chơi cái gì đây? Hôm nay chú nghỉ, có thể cùng Nhu nhi chơi."

Đinh Nhu không biết nguyên chủ thích chơi cái gì, liền lắc đầu.

"Nhu Nhi không biết sao? Chú đưa Nhu Nhi đi thả diều, được không?"

Nhìn khuôn mặt hồng nhuận, ngũ quan thanh tú trước mắt, Tô Nham Hạc âm thầm thở dài, đáng lẽ nàng nên là một đứa trẻ sôi nổi, nhưng vì lí do nào lại khiến trí tuệ của nàng dừng lại lúc nàng vẫn còn nhỏ?

Trong khi Tô Nham Hạc đang rửa chén, Đinh Nhu ra khỏi nhà bếp, nhìn xung quanh, một sân nhỏ kiểu tứ giác, những viên gạch xanh ở đây cũng đã được vài năm, có nhiều loại hoa mà nàng không tên được trồng trong sân. Hai người đàn ông ngồi trước bàn đá đánh cờ, Đinh Nhu nhất thời không đoán được hai người này cùng chú của mình có quan hệ gì, chẳng lẽ là ở cùng thôn?.

“Nhu Nhi, muốn chơi cờ không?" Người đàn ông cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóng, hắn ta đứng dậy đi về phía Đinh Nhu: " Đợi lát nữa anh dẫn em đi hái trái cây nhé?”

Đinh Nhu chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt nam nhân tuấn tú, ánh mắt đặc biệt sáng ngời, lúc này đang ôn nhu nhìn nàng, thật khiến người ta có cảm giác anh trai nhà bên.

Vì để cho Đinh Nhu bớt vất vả, Trần Dật Dự hơi khom người xuống, tùy ý để nàng đánh giá, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hôm nay đôi mắt đờ đẫn của Đinh Nhu lại thêm mấy phần linh động.

"Dự, hôm nay ta dẫn em ấy đi thả diều, ngươi cứ tiếp tục đi” Tô Nham Hạc một tay cầm diều, một tay cầm tay Đinh Nhu, chậm rãi nói: "Nhu nhi, đi thôi, tạm biệt anh trai nào”.

"Anh” Đinh Nhu chớp chớp mắt, nhẹ nhàng gọi một tiếng, sau đó kéo Tô Nham Hạc đi ra ngoài, Tô Nham Hạc cười nói: "Hôm nay Nhu Nhi thật ngoan, còn gọi anh, chú nên thưởng em cái gì đây?”

Đinh Nhu lo lắng rằng chú sẽ thưởng kẹo cho mình, vì vậy nàng lắc đầu, “Muốn thả diều"

Tô Nham Hạc nói được, hôm nay tiểu gia hỏa không khóc cũng không náo loạn, trong lòng có chút yên tâm.