Quyển 2 - Chương 3

Tô Nham Hạc không đưa nàng đi quá xa, chỉ ở ngoài cửa sân mà thôi, gió thổi vi vu, ruộng lúa vàng óng sóng sánh, khiến người ta nhìn thấy liền sảng khoái vui vẻ.

Nhìn chú thả diều lên cao, Đinh Nhu bắt chước hành vi của một đứa trẻ, vỗ tay, khi thì vòng quanh chú, khi thì chạy theo con diều, cho đến khi nàng chơi mệt mỏi, Tô Nham Hạc mới thu diều và đưa nàng về nhà.

Trong khi Đinh Nhu ngủ gật, nàng mở miệng tùy ý để cho chú đút ăn, khối thân thể này thực sự có chút suy yếu, xem ra nàng phải mau chóng làʍ t̠ìиɦ với chú càng sớm càng tốt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của xử nam là một loại thuốc bổ tuyệt vời cho nàng.

Tô Nham Hạc bảo nàng súc miệng, sau đó bế nàng trở về phòng.

“Chú, cùng nhau ngủ “ Đinh Nhu kéo vạt áo chú, giờ phút này cũng chẳng rảnh mà lo giả ngu. Ngày thường, tiểu gia hỏa thỉnh thoảng sẽ nháo Tô Nham Hạc cùng nàng ngủ, hắn cũng không nghĩ nhiều lắm, mặc dù không muốn hủy hoại thanh danh của nàng, nhưng nếu không làm theo tiểu gia hỏa này, nàng nhất định sẽ khóc nháo không ngừng. Tô Nham Hạc bất đắc dĩ thở dài, cởi giày ra, nằm ở bên cạnh Đinh Nhu, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, "Ngủ đi, chú nhìn em ngủ ."

Mỗi khi nàng ngủ say, hắn sẽ lặng lẽ xuống giường, ở ngoài cửa đợi nàng tỉnh dậy.

Đinh Nhu lăn lộn một vòng, thân thể dính chặt vào người chú, tay chân vắt ngang người hắn, Tô Nham Hạc cũng không đẩy nàng ra, chỉ có thể kiên nhẫn chờ nàng chìm vào giấc ngủ.

Ngửi được mùi cỏ xanh nhàn nhạt tỏa ra từ người đàn ông, Đinh Nhu thế mà lại quên mất ý định ban đầu của mình, dần chìm vào giấc ngủ. Mỗi khi Tô Nham Hạc có động tác gì, nàng sẽ phát ra âm thanh rầm rì bất mãn, khiến hắn bất lực nằm ngủ bên cạnh nàng.

Buổi tối, hai người như thường lệ ăn tối, Đinh Nhu nháo Tô Nham Hạc đòi tắm rửa: "Chú, cùng nhau tắm đi."

Tô Nham Hạc nhướng mày kinh ngạc:” Trước kia Nhu Nhi tự mình tắm rửa, hôm nay làm sao vậy? không xấu hổ nữa sao?”

Lần đầu tiên đưa tiểu gia hỏa này về, hắn đã gọi điện thoại cho dì bên cạnh, muốn bà giúp tắm cho Đinh Nhu, nhưng Đinh Nhu một mực từ chối, chỉ nói: “Thật xấu hổ.”

Chính vì vậy về việc này Tô Nham Hạc không quá lo lắng. Về chuyện tắm rửa, tiểu gia hỏa nghiêm túc lạ thường, thấy nàng xác thực tắm rửa sạch sẽ, Tô Nham Hạc cũng không để ý lắm.

“Em muốn chú giúp em tắm” Đinh Nhu chỉ lặp đi lặp lại một câu này, nhưng Tô Nham Hạc lại nhịn không được, ngữ khí mang theo thảo luận nói: “Chú gọi thím Lâm tới giúp em tắm có được không?”

Cùng với chú ở chung một ngày, Đinh Nhu nhận ra rõ ràng rằng nàng có thể hiểu những ngôn ngữ đơn giản, hơn nữa phải cùng nàng ôn tồn nói chuyện và mọi thứ phải diễn ra theo ý muốn của nàng.

“Muốn chú tắm rửa, muốn chú tắm rửa” Đinh Nhu chớp chớp mắt, con ngươi đờ đẫn biến thành sương mù, đôi môi hồng nhuận mấp máy, như muốn nói nếu như không đồng ý thì nang sẽ khóc cho mà xem.