Chương 3

Lúc sau, Cô Đông cùng với em trai Cố Tây đều thuận lợi đến trường học báo danh, sự kiện kia đã bị Cố Đông ném sau đầu. Nhưng tới cuối tháng mười, Cố Đông lại phát hiện bụng của mình đang từ từ lớn lên, còn trở nên thích ngủ, nôn mửa, hay bị ghê tởm, theo từng ngày bụng Cố Đông dần dần phồng lên, trong lòng cậu cũng có suy đoán, cũng đã chứng thực được một nửa, đặc biệt khi cậu cảm nhận được trong bụng có thứ gì đó nhảy lên.

Hình như cậu đã mang thai.

Không dám do dự lâu, Cố Đông lấy lý do thân thể không khoẻ liền xin tạm nghỉ học dài hạn, sau đó ngồi xe lửa tới Vân Thành, việc đầu tiên cậu làm khi đến nơi chính là đi tìm bệnh viện khoa sản mà lúc nghỉ hè cậu đã tới làm thêm.

“Cậu mang thai, đã được năm tháng.”

Tuy rằng đã sớm có suy đoán, nhưng khi nghe được bác sĩ Lục Vũ nói ra kết quả chẩn bệnh, cậu giống như là bị sét đánh giữa trời quang vậy.

Cuối cùng Cố Đông quyết định sinh hạ em bé, nguyên nhân thứ nhất là bởi vì bụng cậu đã lớn, thứ hai là sau khi nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của thai nhi, khiến cậu không thể làm ra hành động bóp chết một sinh mệnh được. Sau khi làm xong thủ tục tạm nghỉ học, Cố Đông liền nói rõ với cha mẹ, dưới sự hỗ trợ của bác sĩ Lục Vũ, vào ngày 5 tháng 5, cậu sinh hạ Đậu Giá.

Tuy rằng Đậu Giá là ngoài ý muốn mà có, nhưng Cố Đông vẫn rất nỗ lực để sắp xếp cuộc sống của mình theo đúng quỹ đạo.

Nhưng lại không nghĩ tới chuyện ngoài ý muốn lại đánh cậu trở tay không kịp.

Cuối tháng này, cha cậu ra ngoài làm việc trở về nhà, trên đường bị xe đυ.ng trúng, đối phương gây tai nạn bỏ trốn, mặc dù cha cậu đã được cứu sống, nhưng hiện tại vẫn còn ở trong phòng bệnh theo dõi tình trạng.

Cố Tây nhận được tin tức, lập tức xin nghỉ dài hạn mà vội vàng chạy về nhà. Giờ phút này, vấn đề hai anh em bọn họ phải đối mặt chính là chi phí sau phẩu thuật của ba ba, trước đó trong nhà cũng có để dành được năm vạn đồng, đây là học phí cho hai anh em bọn họ đi học. Nhưng lúc sau phải đóng tiền cho cậu sinh Đậu Giá, còn có học phí cho Cố Tây đi học và học phí cho cậu học nửa năm đầu, mấy thứ linh tinh vụn vặt cộng lại, tiền trong nhà chỉ còn lại có hai vạn đồng, sau khi giải phẫu xong, những người mà mẹ cậu có thể mượn đều đã mượn hết, mới có thể làʍ t̠ìиɦ huống trong nhà tạm thời ổn định một chút.

Cố Đông cũng biết hiện giờ trong nhà không còn đồng nào, tài xế gây tai nạn cho ba cậu phải một tháng sau mới tìm được, hơn nữa còn là một tên lưu manh, một hai không chịu đền tiền, kéo dài thời gian bồi thường, cậu có thể chờ, nhưng ba cậu lại chờ không được.

Còn có lúc này mẹ cậu cũng đã bị kiểm tra ra ung thư, nhưng bởi vì không có tiền cho nên vẫn luôn kéo dài không có trị liệu.

Những lời nói chiều nay của Cố Tây vẫn luôn ở trong đầu cậu lặp đi lập lại rất nhiều lần, hình như là lúc ấy cậu đã đánh Cố Tây một cái tát, cậu kêu nó trở lại trường học đi học, còn cậu sẽ từ bỏ việc học, lưu lại trong nhà chăm sóc ba ba và Đậu Giá, nửa năm sau, mẹ cậu bị ung thư tra tấn càng ngày càng gầy ốm, không thể tiếp tục giấu giếm được nữa, Cố Đông mới biết mẹ cậu bị ung thư vυ", vốn dĩ lúc đầu có cơ hội chữa khỏi rất lớn, nhưng mẹ cậu lại kéo dài thời gian không chịu trị liệu, tới lúc tình trạng thân thể trở nên nghiêm trọng đã không thể cứu chữa được nữa.

Ba cậu nghe được tin dữ này, liền từ bỏ làm phục kiện.

Một tháng đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong đời Cố Đông, mẹ cậu qua đời, ba cậu bởi vì mẹ cậu mất mà đau buồn tự sát, em trai cậu vì muốn kiếm tiền cho mẹ cậu làm phẫu thuật đã đi vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con, cuối cùng Cố Tây bị nợ nần kếch xù bức tử.

Hy vọng sống cuối cùng của Cố Đông cũng vụt tắt khi Đậu Giá cũng không còn.

Đối mặt với thân thể lạnh băng của Đậu Giá, trái tim của Cố Đông tan vỡ, cũng muốn đi theo con trai.

Nhưng số nợ nặng trĩu cha mẹ để lại còn đè trên vai Cố Đông, cậu không thể cứ như vậy mà chết được, cậu muốn trả hết số tiền mà nhà cậu đã mượn bạn bè thân thích.

Cố Đông dùng mười năm để trả hết nợ nần, lúc đó chỉ còn lại có mình cậu trên đời này, cậu sống cô độc mơ màng hồ đồ, cha mẹ, em trai, con trai đều không có.

Cuối cùng không còn vướng bận gì cũng đi theo bọn họ.

Lại không nghĩ rằng lại có thể trở về mười năm trước.

Tất cả mọi chuyện đều có thể cứu vãn.