Tiểu Đông Cô đang ở trong lòng ngực bác gái, giống như là nghe hiểu bác gái đang nói về bé, liền phun nước miếng "phốc phốc" tỏ vẻ không vui, nhưng khi đối diện với Cố Đông, lại cười khanh khách, còn bi bô tập nói mà phát ra những tiếng "ê a" mềm mại.
Cố Đông nhìn thấy bé cũng rất thích, nhưng không có giơ tay muốn ôm và sờ, cứ việc trong lòng cậu rất muốn sờ nắm tay nhỏ đang nắm chặt của Đông Cô.
“Tiểu Đông Cô thật là đáng yêu.” Cố Đông cười nói với bé con, liền phát hiện Đông Cô giống như là có thể nghe hiểu người khác khen bé vậy, rất là vui vẻ mà quơ quơ nắm tay nhỏ của bé, còn cười "khanh khách" lộ ra lúm đồng tiền bên má trái.
Bác gái thấy vậy lại lắc đầu, “Hiện tại vui vẻ rồi đúng không, khi trở về nhớ phải ăn cơm cho ngoan nha.” Sau đó lại nhìn về phía Cố Đông hỏi: “Cố Đông, cháu ở nơi này sao?”
“Không có, cháu chỉ tới đây làm gia sư thôi.” Cố Đông nhìn thời gian, không thể lại trì hoãn, liền cười xin lỗi.
Bác gái thấy vậy liền vội nói: “Chúng tôi cũng muốn trở về, cùng nhau đi thôi.”
Vốn dĩ bác gái là muốn đem Đông Cô đặt vào trong xe nôi, nhưng tiểu Đông Cô không thích, chỉ muốn bác gái ôm trong ngực, Cố Đông thấy vậy liền nói: “Để cháu đẩy xe cho.” Cậu còn nhớ rõ bác gái này ở cùng một toà nhà với Bùi Lâm.
“Cảm ơn cháu, thời buổi này rất ít nhìn thấy đứa trẻ nào tốt như cháu vậy.” Bác gái khen Cố Đông, lại hỏi Cố Đông sáng ngày mai có đến đây không, Cố Đông cũng không thể chắc chắn, chỉ có thể nói: “Cháu còn phải xem thời gian của học sinh thế nào nữa, nhưng đa số đều là học vào buổi chiều.”
Trên mặt Bác gái có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có nói cái gì, dù sao bọn họ cũng đã có duyên gặp nhau vài lần, không thể cưỡng cầu thêm.
Lúc ấn thang máy, Đông Cô ở trong lòng ngực bác gái đột nhiên duỗi cánh tay nhỏ và thân mình của bé muốn phác lấy Cố Đông, làm cho bác gái bị doạ một phen, may mắn Cố Đông phản ứng mau tiếp được bé con, chỉ thấy trong ngực là một đoàn mềm mại còn mang theo mùi sữa, Trong nháy mắt, Cố Đông có chút cứng đờ, nhưng Đông Cô ở trong lòng ngực Cố Đông lại vui vẻ mà cười "khanh khách", nắm tay nhỏ cũng mở ra, tò mò mà sờ mặt và lông mày của Cố Đông.
Cố Đông cảm thấy trên mặt hơi ngứa cùng với làn da mềm mại của trẻ con, loại cảm giác này làm Cố Đông nghĩ tới Đậu Giá.
Bác gái nhìn thấy tư thế ôm trẻ con cứng đờ của Cố Đông liền nói,“Đưa bác bế cho.” Cũng không thể trách đứa nhỏ này được, bản thân còn là đứa nhỏ sao biết cách ôm trẻ con chứ.
Cố Đông đem tiểu Đông Cô ở trong lòng ngực đưa cho bác gái, tiểu Đông Cô cảm thấy không vui, lập tức rầm rì phun bong bóng, vừa rồi bác gái xem chút nữa đã làm rớt đứa nhỏ, sợ tới mức tim đập liên tục, lúc này liền vỗ lớp tả giấy bên ngoài mông của Đông Cô nói: “Làm bà sợ muốn chết, chúng ta mau về nhà thôi, ngày mai lại ra chơi tiếp.”
Tiểu Đông Cô là một đứa trẻ rất có cá tính, không vui liền phát ra âm thanh "hừ hừ", Cố Đông thấy vậy liền sờ nắm tay nhỏ của Đông Cô, tiểu Đông Cô vừa rồi vẫn còn tức giận liền vui vẻ lên.
“Ngoan nào.”
Bác gái nhìn thấy Cố Đông chỉ sờ Đông Cô một chút là có thể dỗ dành tiểu tổ tông nhà bà, cảm thấy rất hiếm lạ, nhưng bà cũng không có thời gian để cảm thán, liền vội vàng ôm Đông Cô vào thang máy, chờ đến khi cửa thang máy đóng lại, gương mặt của tiểu Đông Cô liền xụ xuống, bác gái biết đây là dấu hiệu tiểu tổ tông nhà bà lại tức giận, nhưng cũng may Đông Cô cũng không phải thuộc loại con nít hay khóc lớn, liền nghĩ sau khi trở về sẽ làm chút ăn ngon dỗ dành bé.
Thật là kỳ quái, đứa nhỏ này ai nói cũng không ăn, nhưng lại nghe lời của người xa lạ.
Cố Đông đứng ở thang máy, cánh tay vẫn còn cảm giác tê dại, hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi ôm Đông Cô, trái tim của cậu liền đập thịch thịch thịch rất nhanh, trong nháy mắt kia, cậu đã tưởng đứa bé trong lòng ngực mình chính là Đậu Giá, là Đậu Giá vẫn hay oa oa khóc trên tay cậu.
Hôm nay Cố Đông dạy kèm cho Bùi Thụ có chút thất thần, chờ đến khi chương trình học kết thúc, Cố Đông xin lỗi, sau đó xoa đầu Bùi Thụ nói, “Hôm nay, anh có chút không tập trung, hôm nào sẽ dạy bù thêm giờ cho em.”
“Ôi trời ơi, đừng mà!”
Bùi Thụ ngã đầu lên bàn, vội vàng xua tay nói: “Anh Đông, vừa rồi anh dạy rất tốt, một chút cũng không nhìn ra là thiếu tập trung, không cần phải dạy thêm đâu.”
Cố Đông cười một tiếng, nỗi mất mát trong lòng cũng bị những lời này của Bùi Thụ làm cho tiêu tan rất nhiều.