Chương 22

Mấy ngày sau, thời gian dạy học của Cố Đông và thời gian tắm nắng của Đông Cô đều trái ngược nhau, không thể gặp nhau ở vườn hoa, trong lòng cậu yên lặng nhẹ nhàng thở ra, mỗi lần nhìn thấy Đông Cô, sẽ làm cậu nghĩ đến Đậu Giá.

Học bổ túc ngày thứ tám, cũng là ngày cuối cùng, thời gian vốn dĩ là định vào buổi chiều.

Cố Đông canh đúng thời gian ra cửa, sắp tới cửa mới nhận được điện thoại của Bùi Lâm, đầu tiên là xin lỗi cậu, nói là hôm nay học bù sẽ trễ chút, khoảng hơn 5 giờ, bởi vì bọn họ đang ra ngoài chưa kịp trở về.

“Không sao, tôi vẫn chưa có ra cửa.” Cố Đông cúp điện thoại, đi ra trạm tàu điện ngầm, muốn đi tiệm sách gần đây để dạo, hôm nay là buổi học cuối cùng, cậu muốn tặng cho Bùi Thụ một món quà. Chờ sau khi từ tiệm sách chọn xong sách, Cố Đông nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm, liền tùy tay cầm lấy một quyển sách tìm chỗ ngồi xem, chờ nhận được điện thoại của Bùi Lâm, mới tính tiền ra cửa.

Lúc đẩy cửa ra ngoài mới phát hiện bên ngoài cuồng phong gào thét, thời tiết rất là âm u, may mắn là trời không có mưa.

Lúc Cố Đông xuyên qua vườn hoa lên lầu, vừa lúc gặp được hai anh em Bùi Lâm, cả người Bùi Thụ đổ mồ hôi thở hổn hển mà ôm cánh tay của Bùi Lâm, bộ dáng giống như mệt muốn chết vậy.

“Đây là sao vậy?”

“Anh của em dẫn em đi chơi bóng rổ.” Bùi Thụ thở phì phò đi vào nhà uống nước, vừa uống vừa nói: “Sau đó, đối thủ một mất một còn của em tới trào phúng, anh trai của em giúp em hạ bệ tên đó, anh Đông, anh không có nhìn thấy bộ dáng tức chết của nó đâu.”

Bùi Lâm giải thích: “Xin lỗi, đã về trễ.”

“Không có gì.” Cố Đông có thể lý giải, trước kia, Cố Tây chơi đá bóng cũng đều không ăn cơm, cậu nhìn bộ dáng mệt mỏi của Bùi Thụ, nói: “Em đi tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi, với trạng thái này của em cũng học không được gì.”

“Anh Đông vạn tuế.” Bùi Thụ hoan hô mà đi tắm rửa.

Cứ như vậy, chờ Bùi Thụ tắm xong, lại ăn cơm chiều, đến khi học bổ túc đã là 7 giờ. Cố Đông nhìn thời gian, bình thường ký túc xá 11 giờ sẽ đóng cửa, vào ngày nghỉ sẽ phóng khoáng một chút, hôm nay học bổ túc xong cũng chưa đến 10 giờ, trở về vẫn kịp.

Ngày học bổ túc cuối cùng kết thúc....

“Được rồi, hôm nay anh không thể chơi game với em được, nhưng anh có quà cho em.” Cố Đông nhìn thấy hai mắt Bùi Thụ sáng rực lên, liền giơ tay xoa nhẹ đầu Bùi Thụ, sau đó lấy quà ra.

Lúc tiếp nhận món quà, hai mắt Bùi Thụ sáng lấp lánh, sau khi mở ra lập tức biến thành đáng thương vô cùng.

“《 Một trăm bài tập làm văn nâng cao 》, 《 Đề tiếng Anh cấp hai 》!!!”

Cố Đông: Cười tủm tỉm.

Kết thúc buổi học cũng đã 9 giờ rưỡi, Cố Đông liền chào Bùi Lâm một tiếng, không cho đưa tiễn, một mình cậu đi xuống lầu. Đèn đường trong khu dân cư rất sáng, chờ đến khi Cố Đông đi ra ngoài mới phát hiện là trời đang mưa, nhưng mưa cũng không lớn, chỉ là lâm râm, Cố Đông nghĩ đến chỉ cần đến được cửa khu dân cư là trạm tàu điện ngầm, liền bước nhanh đi đến đó.

Nhưng đi được nửa đường thì mưa càng lúc càng lớn, sét đánh ầm ầm kéo mưa to.

Lúc Cố Đông chạy đến dưới mái hiên trước cửa khu dân cư thì cả người đều ướt mưa. Trước cửa khu dân cư, tiếng kèn xe hơi và tiếng người đan xen nhau, bảo an đang đứng dưới mưa to chỉ huy mọi người di chuyển xe, bởi vì trước cửa khu dân cư đang bị kẹt xe, nhìn dáng vẻ này hình như là đã xảy ra sự cố hai xe cọ quẹt nhau.

Đột nhiên có một giọng nam lạnh lẽo trầm thấp vang lên: “Xin lỗi đã làm phiền, nhường đường một chút.”

“A, Được.” Cố Đông quay đầu lại, đầu tiên là nhìn thấy một cây dù màu đen thật lớn, bàn tay của người cầm dù thon dài trắng nõn, trên người ăn mặc chính trang, trên ngực đang nằm bò một đứa nhỏ, lúc này bé con đang lộ ra một đôi mắt hạnh ngập nước, giống như là đã khóc qua, trên lông mi vẫn còn dính nước mắt. Cố Đông sửng sốt, theo bản năng nói: “Đông Cô.”

Đông Cô vừa rồi mới khóc, đang không vui mà nhăn mặt bánh bao, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, hai mắt liền sáng lên.

“Phốc phốc ~”

Ngay sau đó phun ra một cái bong bóng nước miếng.