Chương 20

Tiểu bằng hữu Đông Cô thật sự là quá đáng yêu.

Hôm nay tâm tình của Cố Đông rất tốt, rất nhanh liền giúp Bùi Thụ học bổ túc xong, Bùi Thụ lấy ra trò chơi nhìn Cố Đông với ánh mắt đen láy. Cố Đông từng nói, chỉ cần học bổ túc xong là sẽ bồi nhóc chơi, lập tức đồng ý ngay, ai ngờ loại trò chơi này lại là trò chơi kinh điển, thuộc về loại chơi qua ải, mà Cố Đông cũng không phải loại người thích thất bại, lúc kết thúc trận cuối cùng, hai người đã chơi khoảng một tiếng.

“Oa, mới đây mà đã 12 giờ rưỡi rồi, hèn gì đói quá.”

Sau đó Bùi Thụ cười hì hì xoa đống thịt mềm mụp trên người nói: “Anh Đông, anh là người thứ hai chơi trò chơi vô cùng lợi hại mà em biết.”

“Người thứ nhất là ai?” Mặc dù Cố Đông hỏi vậy, trong lòng cũng đã đoán được là ai.

Bùi Thụ quyết đoán nói: “Đương nhiên là anh của em rồi, anh ấy là siêu cấp lợi hại.”

Bùi Lâm đi kêu hai người ăn cơm, đột nhiên nghe thấy những lời này của Bùi Thụ, rất là hào phóng mà tha thứ cho tên nhóc mập chết tiệt cả ngày dính cậu này.

Cố Đông cũng không định ở Bùi gia ăn cơm, Bùi Lâm đã có ý tốt giúp cậu tìm công tác, cũng không thể không biết điều mà ở nhà người ta ăn cơm được, liền lắc đầu cự tuyệt, Bùi Lâm còn chưa kịp nói gì, Bùi Thụ đã ôm lấy cánh tay Cố Đông không buông, làm nũng nói: “Anh Đông, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, hai người ăn cơm rất là chán, anh của em lại mê chơi di động, không thèm để ý đến em.”

Nhìn bộ dáng này của Bùi Thụ, Cố Đông không gật đầu ở lại ăn cơm cũng đi không được.

Trên bàn cơm, Bùi Thụ vừa ăn vừa nói chuyện, tuy rằng trên mặt Bùi Lâm đều là biểu tình ghét bỏ em trai ấu trĩ, nhưng vẫn nghe rất nghiêm túc, vừa nghe vừa chế giễu, trái tim của Bùi Thụ đã sớm bị anh trai nhà mình luyện thành kim cương, nghe thấy anh trai chế giễu cũng không có tổn thương, mà còn cười hì hì nói chuyện tiếp.

Ăn xong cơm trưa, Cố Đông nói phải đi về, Bùi Thụ ngượng ngùng nói: “Anh Đông, ngày mai có thể học buổi chiều không? Buổi sáng em muốn ngủ nướng một chút.”

“Cũng được.” Cố Đông cảm thấy học sáng hay chiều đều không sao cả, cậu ở trong trường cũng chỉ đi thư viện đọc sách, không có chuyện gì khác để làm.

Hai ngày học bổ túc kế tiếp đều là học vào buổi chiều, chỉ mới ở chung bốn ngày ngắn ngủn, Cố Đông cũng biết chút tình huống của Bùi gia, lúc Bùi Thụ chơi game cũng sẽ nói một chút về hoàn cảnh gia đình mình. Ba mẹ nhóc rất bận rộn, thường xuyên không có ở nhà, lúc Bùi Thụ học tiểu học chỉ có bảo mẫu chăm sóc, Bùi Lâm là học sinh nội trú, bảo mẫu chỉ biết chiều thiêu sở thích của Bùi Thụ, chỉ cần nhóc muốn ăn đồ ăn vặt liền đi mua, cũng không có quan tâm đến việc học của Bùi Thụ, cũng vì vậy mà Bùi Thụ liền biến thành tiểu mập mạp, ở Bùi gia, Bùi Thụ ỷ lại Bùi Lâm còn nhiều hơn cả ba mẹ.

Chiều hôm nay học bổ túc xong, lúc chơi game, Bùi Thụ nói chiều mai sẽ cùng bạn đi xem phim, Cố Đông liền gật đầu nói ngày mai sẽ đổi lại học bổ túc buổi sáng.

Ngày hôm sau, khi Cố Đông đi ngang qua hoa viên, lại nhìn thấy bác gái đẩy xe nôi hôm trước.

Bác gái đang nhón chân ngóng trông ai đó, đây là đang đợi người, đột nhiên bác gái cười lên, vẫy tay nói: "Cậu bé, cậu tới rồi à.”

Cố Đông đối diện với ánh mắt của bác gái, sau khi xác định bác gái không phải đang gọi người khác liền đi qua. Cậu vừa đến trước xe nôi, liền nhìn thấy Đông Cô. Hôm nay, l*иg chống nắng của xe nôi không có đóng, lúc này, Đông Cô đang nằm trong xe nôi cười lộ ra má lúm đồng tiền, hàng mi dài như cây quạt nhỏ rũ xuống tạo thành một hàng bóng râm. Cố Đông thấy vậy liền phất tay cười nói: “Tiểu Đông Cô.”

Bác gái: “Cậu bé, cháu tên là gì vậy?”

“Dạ, cháu tên Cố Đông.”

Bác gái: “Không hiểu sao Đông Cô lại thích cháu đến vậy.”

Bác gái cúi đầu cười "ha hả", nhìn thấy Đông Cô giơ nắm tay nhỏ, bà liền hiểu ý mà bế nhóc lên, lúc này mới nói với Cố Đông: “Lúc Đông Cô còn nhỏ, chỉ cần nghe được tiếng sấm, là sẽ mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cho nên ông nội của nhóc mới lấy nhũ danh cho nhóc là Đông Cô, để dễ nuôi lớn. Liên tục hai buổi sáng Đông Cô phơi nắng không thấy được cháu, suốt một ngày đều không vui, ăn cơm cũng cáu kỉnh, tính tình rất nóng nảy, không khác gì ba nhóc cả.”