Giữa trưa ăn cơm, cũng chỉ có ba người bọn họ và bảo mẫu, bảo mẫu ở phòng bếp dùng cơm, không ăn cùng bọn họ.
Cơm nước xong xui, sau khi Cố Đông đã hiểu biết tiến độ học của Bùi Thụ, liền lật ra sách giáo khoa bắt đầu công việc dạy kèm, Bùi Thụ lộ ra vẻ mặt đáng thương vô cùng như là sắp bị lấy mạng vậy.
Sau khi Cố Đông đã xem qua sách giáo khoa và bài thi trước kia của Bùi Thụ, mới cười nói: “Mỗi ngày học xong và làm xong hết bài tập, anh sẽ chơi một ván với em.”
“Thật sao!?” Bùi Thụ sợ Cố Đông đổi ý, vội vàng nói: “Anh Đông đã nói ra không được nuốt lời nha, bây giờ em học liền."
Lúc nói đến học tập, vẻ mặt Bùi Thụ rất là đau khổ.
Kỳ thật Cố Đông cảm thấy Bùi Thụ rất nghe lời, so với Cố Tây khi còn nhỏ lì lợm cứng đầu dễ dạy hơn nhiều.
Bùi Thụ là học chuyên lý, đầu óc rất thông minh, chỉ là đều dùng vào chơi game, nhìn bài tập của nhóc là có thể nhìn ra được là nhóc làm cho có lệ, nếu như có đề nào sai, chỉ cần bắt Bùi Thụ làm lại, nhóc tính ra kết quả rất nhanh.
Cố Đông rủ mi, rất có hứng thú mà nhìn Bùi Thụ.
“Hắc hắc, chỉ tại bài tập nhiều quá.”
Bùi Thụ không đủ tự tin nói: “Anh Đông, anh đừng có nói cho anh của em biết.”
Cố Đông gật đầu nói: “Anh sẽ không nói.”
Ngữ văn và tiếng Anh kém, kỳ thật là do Bùi Thụ không chịu học thuộc, điều Cố Đông phải làm là nhìn chằm chằm Bùi Thụ học bài, ngày đầu tiên cứ như vậy mà kết thúc, ngày mai chủ yếu là nhằm vào cách viết văn của Bùi Thụ.
Lúc kết thúc buổi học đã là 5 giờ chiều.
Bùi Thụ duỗi người, sau đó "thịch thịch thịch" chạy ra ngoài, ở trong phòng còn có thể nghe được giọng của nhóc: “Anh, em học xong rồi, anh Đông nói có thể chơi game, chúng ta cùng nhau chơi đi!”
Sau đó ba người cùng nhau chơi trò ăn gà.
Sau khi Bùi Lâm đăng nhập vào trò chơi, liền nhìn qua chỗ Cố Đông, vừa thấy đã biết là người mới, liền nói: “Một lát nữa muốn cái gì thì nói với tôi, tôi sẽ kéo cậu.”
“Anh, anh cũng kéo em với nha.”
“Đừng có nói chuyện ghê tởm người khác như vậy, ăn nói cho đàng hoàng vào.” Bùi Lâm vô cùng lãnh khốc mà răn dạy em trai.
Cố Đông cũng chỉ cười cười, chờ đến khi vào trò chơi, tới rồi vòng cuối cùng, Cố Đông liền bình tĩnh tìm một chỗ cao để ẩn nấp, mỗi một súng đều bắn chết một đối thủ, cuối cùng, bọn họ giành được thắng lợi trong tiếng hoan hô của Bùi Thụ.
“Oa! Anh Đông thật là giỏi quá đi, so với anh của em còn —— ách, anh hai cũng rất giỏi a.”
Bùi Thụ còn muốn chơi thêm ván nữa, nhưng Cố Đông rất có nguyên tắc mà lắc đầu cười nói: “Chúng ta đã thoả thuận, chỉ chơi một ván.”
Nhìn thấy đã gần 6 giờ tối, Cố Đông nhìn hai anh em nói, “Tôi phải về rồi, hai người cảm thấy ngày mai nên học bổ túc buổi sáng hay là buổi chiều được?”
“Buổi sáng đi, buổi chiều em có hẹn đi chơi với bạn.” Bùi Thụ càng nói càng nhỏ giọng.
Cố Đông cảm thấy không sao cả, sau khi hẹn xong thời gian dạy học liền rời đi.
8 giờ sáng hôm sau, lúc Cố Đông đi ngang qua hoa viên lại nhìn thấy bác gái cười tủm tỉm đẩy xe nôi, làm cho bước chân của cậu không khỏi dừng lại, lúc này ánh mặt trời cũng không quá mạnh, cho nên l*иg chống nắng của xe nôi cũng được mở ra, lộ ra tiểu bảo bảo đang nằm lười biếng bên trong.
Bác gái đi theo Cố Đông chào hỏi: “Nha, là cậu bé à.”
Lúc này, ở trong xe nôi, Tiểu Đông Cô đang nhắm mắt cũng mở bừng ra, chớp thật dài lông mi, trong miệng còn phun bong bóng phát ra âm thanh "phốc phốc" rất đáng yêu.
“Buổi sáng tốt lành, tiểu Đông Cô.” Cố Đông cười nói với em bé đang "phốc phốc" phụ bong bóng.
Tiểu Đông Cô liền "khanh khách" cười lộ ra má lúm đồng tiền bên trái.