Chương 18

Bác gái dùng khăn tay mềm mại xoa miệng cho đứa nhỏ, còn nhỏ giọng dỗ dành, “Đông Cô, sao hôm nay con lại cao hứng đến vậy?”

Hoá ra đứa nhỏ này tên là Đông Cô.

Cố Đông nghe thấy tên của đứa nhỏ, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười.

Khi Cố Đông nhìn kỹ, lại phát hiện đứa nhỏ này cũng không giống Đậu Giá. Đứa nhỏ này vừa trắng nõn lại bụ bẫm, còn có đôi mắt, cũng lớn hơn Đậu Giá một chút. Cố Đông nhớ đến hình ảnh Đậu Giá bị bệnh tật tra tấn gầy ốm, trong lòng kìm nén không được chua xót.

Cậu thật là si ngốc, nhìn thấy em bé liền nhớ tới Đậu Giá.

Bên trong xe nôi, Đông Cô đang chớp chớp mắt to, đột nhiên cười khanh khách lên, lúc cười rộ lên, bên má trái của bé liền lộ ra một cái má lúm đồng tiền, chỉ khi nào cười lên mới có thể lộ ra ngoài.

Cố Đông nhìn má lúm đồng tiền của Đông Cô mà xuất thần, Đậu Giá của cậu cũng có má lúm đồng tiền.

Bác gái nhìn thấy Cố Đông trắng nõn sạch sẽ, lớn lên thanh tú đáng yêu, ánh mắt trong sáng, không giống như là người xấu, liền cười ha hả nói: “Cũng không biết sao nữa, hôm nay tâm tình của Đông Cô rất tốt, bình thường cũng không hay cười.”

Cố Đông không biết nói gì chỉ có thể gật đầu, sau đó liền duỗi tay giúp bác gái ấn thang máy, làm bác gái đẩy em bé vào trong, bác gái nói lời cảm ơn.

Đông Cô mở to mắt nhìn Cố Đông đứng bên ngoài, miệng phun bong bóng.

Cửa thang máy từ từ khép lại.

“Không nghĩ tới cậu lại thích trẻ con như vậy.” Bùi Lâm cản lại thang máy chờ bên cạnh.

Cố Đông lấy lại tinh thần, đi vào thang máy nói, “Thật xin lỗi đã để cậu đợi lâu.”

Cố Đông lảng tránh đề tài về trẻ con. Không muốn nghĩ quá nhiều, bởi vì hiện tại Đậu Giá của cậu đang ở nhà họ Ngôn.

Bùi Lâm cũng không hỏi nhiều về đề tài này, cậu mới mười chín, trong đầu đều là những thứ mà giới trẻ yêu thích như âm nhạc, thiết bị điện tử, trò chơi, ván trượt.v.v., đối với chuyện tìm bạn gái không có hứng thú, càng miễn bàn đến chuyện kết hôn sinh con.

Thang máy dừng lại ở tầng 23.

"Đinh!"

Cửa thang máy vừa mở ra, liền nghe thấy tiếng "thịch thịch thịch" của người đang chạy vội, cùng với thứ gì đó đang vọt tới.

Ngay sau đó, Cố Đông liền nhìn thấy một thiếu niên trắng trẻo mập mạp, lúc này đối phương cao hứng đến mức hai mắt đều híp lại thành một đường chỉ, la hét nói: “Anh, anh rốt cuộc cũng chịu trở lại rồi, chúng ta đánh một ván nha, anh đã nói sẽ chơi với em.”

Cố Đông liền thấy Bùi Lâm vô cùng ghét bỏ mà duỗi tay đẩy ra thiếu niên mập mạp đang cố ôm lấy cậu ta, lạnh lùng nói: “Bùi Thụ, em làm xong bài tập chưa?!”

Thiếu niên béo Bùi Thụ bị hỏi, liền bĩu môi tỏ vẻ không vui, nhưng không dám hướng anh trai phát giận, lúc này, mới quay đầu nhìn về phía Cố Đông.

“Anh, đây là bạn anh sao?” Bùi Thụ rất thân thiện, khác hẳn với anh trai Bùi Lâm cao lãnh của cậu ta, là một thiếu niên mập mạp đáng yêu, miệng cũng ngọt, cao hứng nói: “Chào anh, em tên Bùi Thụ, anh biết chơi ăn gà không?”

“Chào em, anh tên là Cố Đông.” Cố Đông còn chưa kịp trả lời vấn đề của Bùi Thụ, liền nhìn thấy Bùi Lâm ôm cổ Bùi Thụ kéo vào nhà.

Trong nhà không có ai chỉ có bảo mẫu, sau khi đổ trà, bưng trái cây và đồ ăn vặt lên bàn liền đi chuẩn bị cơm trưa.

Hai anh em Bùi Thụ và Bùi Lâm có tính cách hoàn toàn tương phản nhau, Bùi Thụ hoạt bát hướng ngoại, cũng sẽ làm nũng, làm Cố Đông không tự chủ được mà nhớ tới Cố Tây. Thiếu niên ở bên cạnh nhiệt tình mời cậu ăn trái cây, lại vừa điên cuồng chơi trò chơi ăn gà, còn liên tục nói trò này này chơi rất hay, còn nói, nếu cậu không biết chơi thì sẽ dạy cậu chơi, còn vô cùng sùng bái nói anh trai của nhóc chơi rất giỏi, chỉ là không thích chơi với nhóc.

Còn Bùi Lâm lại nói Bùi Thụ giống như là kẹo dẻo vậy, tối ngày cứ thích lẽo đẽo theo hắn, không thích học tập chỉ thích chơi game.

Bùi Lâm cắt ngang lời Bùi Thụ nói: “Cố Đông là thầy giáo anh mời về nhà dạy kèm cho em, cậu ấy sẽ dạy kèm môn ngữ văn và tiếng Anh cho em. Nếu rảnh rỗi thì ra ngoài chạy hai vòng đi, em nhìn em đi, béo quá rồi, đừng có lo chơi game suốt ngày.”

Bùi Thụ ủy khuất im miệng gặm quả táo.