Bên trong ký túc xá yên tĩnh, là những tiếng hít thở phập phòng.
Lúc này, trên trán Cố Đông chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, hai mắt nhắm chặt, trong miệng nhỏ giọng phát ra lời nói mớ, sau đó đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy. Hai mắt Cố Đông mờ mịt nhìn xung quanh, qua một hồi lâu, mới nhớ lại là cậu đang ở trong ký túc xá. Vừa rồi cậu mới vừa mơ thấy ——
Dưới giường truyền đến giọng nói: “Vừa rồi cậu lại kêu tên Đậu Giá.”
Cố Đông bị dọa nhảy dựng, nhưng lúc này đối phương đã đi tới, là Bùi Lâm. Cố Đông nhẹ nhàng thở ra, chính cậu cũng không biết hiện tại mặt của cậu trắng nhợt cỡ nào, trong mắt mang theo kinh hoảng, nhỏ giọng nói: “Đã làm cậu thức giấc sao? Thật xin lỗi.”
“Không liên quan đến cậu, là do tôi bị mất ngủ thôi.” Bùi Lâm đứng ở chỗ Cố Đông vài giây, sau khi xác nhận Cố Đông không có chuyện gì mới xoay người rời đi, nhẹ giọng nói: "Cậu uống chút nước ấm sẽ đỡ hơn đó.”
“Cảm ơn.”
Còn về phần cơn ác mộng vừa rồi, Cố Đông không muốn nhắc lại. Nhưng kể từ lần đó, cậu biết con người của Bùi Lâm cũng không xấu, chỉ là tính cách có chút lạnh lùng thôi, không phải rất khó ở chung. Hơn nữa Bùi Lâm lớn lên đẹp, biết cách ăn mặc quần áo, vừa thấy đã biết là đứa trẻ sinh ra trong nhà có tiền, cho nên khi đối đãi bạn học trong ban cũng là làm theo ý mình, ở trong mắt nữ sinh đây là cá tính, soái ca, nói không chừng, không bao lâu nữa là có thể nổi danh trong trường.
Hiện tại đang lưu hành phong cách nam sinh lạnh lùng, không thịnh hành phong cách nam sinh ấm áp cho lắm?!
Trong phòng, Từ Hạo Hiên đang gối đầu lên từ điển ngủ gật. Tên nhóc này thoạt nhìn nội liễm thẹn thùng, kỳ thật quen biết lâu rồi sẽ biết cậu ta rất muộn tao, thuộc về tuýp người có tà tâm nhưng không có gan làm bậy, cho nên từ khi đi học cho đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái. Đối với một người có nhân duyên với nữ sinh tốt như Bùi Lâm, chỉ có thể hâm mộ không thôi.
Vừa đảo mắt một cái đã tới tháng mười, kỳ nghỉ Quốc Khánh cộng với Trung Thu, bọn họ có tổng cộng chín ngày nghỉ, trong ký túc xá, Lưu Thanh và Từ Hạo Hiên đều thu thập hành lý về nhà, Lưu Thanh nhìn thấy Cố Đông không nhúc nhích, liền hỏi: “Chúng ta được nghỉ học đến chín ngày, cậu không về nhà à?”
Cố Đông nói: “Không về, tôi muốn tìm việc làm thêm.”
Tuy rằng hiện tại trong nhà không thiếu tiền, nhưng Cố Đông vẫn muốn làm bản thân bận rộn một chút.
Lưu Thanh và Từ Hạo Hiên mua vé xe lửa là vé khởi hành vào ban đêm, sau khi nghe Cố Đông nói vậy, hai người liền cười hì hì nói, khi trở về sẽ mang đặc sản cho Cố Đông, sau đó xách hành lý ra cửa.
Chờ hai người vừa đi khỏi, trong ký túc xá chỉ còn lại có Cố Đông và Bùi Lâm, Cố Đông ngồi ở trước bàn đọc sách, hai người đều thuộc tuýp người im lặng không thích nói chuyện.
“Cậu định làm gia sư sao?” Bùi Lâm đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Cố Đông nghe vậy cũng nhìn qua, vẻ mặt của Bùi Lâm vẫn lãnh khốc như cũ, nhưng Cố Đông lại có thể từ trên mặt cậu ta nhìn ra vài phần ngượng ngùng.
Bùi Lâm lại nói tiếp: “Em trai của tôi, năm nay mới học lớp 10, rất là cứng đầu, cậu có muốn tới làm gia sư cho nó không?”
Đối với Bùi Lâm đưa ra lời mời hữu nghị, Cố Đông không nghĩ từ chối cậu ta, hơn nữa, cậu luôn cảm thấy Bùi Lâm vẫn luôn muốn kết giao bạn bè, rất có thể là người có tính cách nội liễm, không biết diễn đạt.
“Được.” Cố Đông gật đầu, giả bộ không thấy trong mắt Bùi Lâm vừa chợt loé lên thần sắc thả lỏng mà cười nói: “Cảm ơn cậu, chờ khi nào nhận được tiền lương, tôi sẽ mời cậu ăn mì.”