Chương 15

Mọi người giới thiệu xong, Lưu Thanh nhiệt tình mở ra rương hành lý lấy đồ ăn vặt mời mọi người cùng nhau ăn đặc sản quê nhà, lại nói: “Chúng ta chờ bạn cùng phòng đến đông đủ rồi cùng nhau ăn một bữa cơm đi, đúng rồi, năm nay tôi hai mươi tuổi, đi học trễ, hẳn là người lớn tuổi nhất ký túc xá đi?”

“Tôi 21 tuổi.” Cố Đông cũng không khách khí, cầm lấy một miếng trái cây khô lên cắn một ngụm, gật đầu cười nói: “Mùi vị rất thơm ngon, chua chua ngọt ngọt.”

Lưu Thanh vô cùng cao hứng nói, “Đây là trái cây trong nhà tự phơi, nhà tôi ở nông thôn có một vườn trái cây, mỗi năm, trái cây khô trong nhà ăn không hết.” Lại nghĩ tới Cố Đông nói tuổi tác, lắc đầu nói: “Nhìn bộ dáng của cậu không giống 21 tuổi chút nào, nhìn cùng mênh mông không sai biệt lắm.”

Từ Hạo Hiên nghe thấy Lưu Thanh kêu chính mình là mênh mông, liền trừng lớn mắt, không nghĩ tới Lưu Thanh lại tự quen thuộc như vậy, nhưng loại tự quen thuộc này cũng không có làm cho người ta chán ghét, làm hắn có ảo giác giống như là bị mẹ kêu vậy.

Cố Đông nghe xong, liền biết ý của Lưu Thanh là gì, liền cười nói: “Mặc dù tôi 21 tuổi, nhưng tôi không muốn làm lão đại.”

Từ Hạo Hiên cũng tiếp thu Lưu Thanh buột miệng kêu chính mình là mênh mông, vội vàng giơ tay lấy xoài khô, lớn tiếng đầu hàng kêu lên: “Lão đại.”

Lưu Thanh vò đầu cười hắc hắc nói: “Mọi người đã nói như vậy rồi, tôi cũng không khách khí mà xin phép tự nhận là lão đại của ký túc xá nha.”

Rốt cuộc vào lúc chạng vạng của ngày báo danh cuối cùng, người bạn cùng phòng trong ký túc xá vẫn luôn chưa tới cũng tới rồi, là một cậu bạn cao lớn ăn mặc đơn giản, làn da trắng nõn, ngũ quan tuấn tiếu, nhưng gương mặt vẫn luôn lạnh lùng, hiển nhiên tâm tình đang khó chịu. Phía sau là một dì béo đi theo cầm hành lý, cậu bạn kia không cần nói, dì béo đã tự động giúp cậu ta bận trước bận sau thu thập, chờ sau khi thu thập xong, liền hướng cậu bạn nói: “Tiểu Lâm, dì về trước nha.”

Cậu bạn nói cảm ơn, dì béo vội vàng xua tay, sau đó xách theo túi đi rồi.

Dì béo vừa đi, bầu không khí trong ký túc xá liền có chút kỳ quái, ba người quay mặt nhìn nhau, Lưu Thanh thân là lão đại của ký túc xá, đành phải căng da đầu mở miệng trước: “Tôi kêu Lưu Thanh, là người lớn tuổi nhất ký túc xá, kế tiếp là đến Cố Đông và Từ Hạo Hiên, nếu chúng ta đã đến đông đủ, vậy thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

“Bùi Lâm.”

Bùi Lâm gật đầu, quét mắt nhìn ba người một chút, sau đó lạnh lùng nói: “Các người cứ tự chơi với nhau đi, không cần phải để ý đến tôi đâu.” Sau khi nói xong liền cầm lấy di động ra ngoài.

Bùi Lâm vừa đi, trên mặt Lưu Thanh liền lộ ra vài phần xấu hổ, Cố Đông thấy vậy liền nói: “Tôi đói bụng rồi, lão đại, Tiểu Hạo có muốn đi ăn cơm không?”

Từ Hạo Hiên tiếp lời: “Tôi cũng đói, ba chúng ta đi ăn cơm đi.”

Lúc này, bầu không khí mới tốt hơn một chút.

Cố Đông đã từng đi học được nửa học kỳ mới nghỉ học, cho nên biết trường học sắp xếp học quân sự là vào kỳ nghỉ hè năm hai, thời gian học là nửa tháng. Mấy người trong ký túc xá đều học cùng một ban, ở chung nửa tháng liền hòa hợp lên, Bùi Lâm vẫn làm theo ý mình, rất ít ở trong ký túc xá, thời gian lâu rồi ba người cũng thói quen.