Chương 17

Bùi Lâm gia nằm bên ngoài Kinh Đô, phải ngồi xe điện ngầm ba trạm mới tới được.

Đó là một tiểu khu có hoa viên, thảm thực vật xanh hoá rất tốt, người gác cổng nghiêm khắc, bảo an làm hết phận sự, vừa nhìn thấy chủ nhà trở về liền tươi cười chào hỏi, Bùi Lâm chỉ gật đầu, sau đó dẫn Cố Đông đi xuyên qua hoa viên, vóc dáng của cậu ta cao, chân dài, bình thường đều có thói quen đi nhanh, nhưng giờ phút này mới đi được hai bước liền thả chậm tốc độ.

Bùi Lâm "khụ khụ" giọng, dùng cằm chỉ vào con đường phía trước nói, “Nếu như cậu đến đây, có thể đi xuyên qua hoa viên này, sẽ nhanh hơn một chút, nếu là đi đường chính, ít nhất cũng phải mất hai mươi phút, phía sau hoa viên chính là nhà của tôi, rất dễ nhớ.”

Cố Đông nghe rất nghiêm túc, gật đầu tỏ vẻ đã nhớ kỹ, cười nói cảm ơn, còn trêu ghẹo nói: “Hoá ra soái ca lãnh khốc của khoa chúng ta lại là người tốt như vậy a.”

Nhìn thấy Bùi Lâm ngây ngốc nhìn qua, Cố Đông nhướng mày nói, “Cậu không biết chuyện này sao? Nữ sinh của toàn khoa phong cậu làm soái ca của nghành chúng ta a, Tiểu Hạo mỗi ngày đều hâm mộ cậu.”

“Ấu trĩ, tôi không quan tâm mấy chuyện này.” Mặc dù Bùi Lâm nói như vậy, nhưng khóe miệng lại hơi hơi giơ lên.

Cố Đông nhìn thấy vậy, hiện tại cũng đã thăm dò được một chút tính cách của Bùi Lâm, đây là một vị thiếu gia nhà giàu vừa nội liễm lại vừa ấu trĩ.

8 giờ rưỡi sáng của ngày nghĩ Quốc Khánh đầu tiên, đã không còn lạnh như trước, không trung lộ ra thời tiết đẹp, ấm áp nhưng không quá nóng. Trong hoa viên, người không nhiều lắm, chỉ có vài người già ngồi ở trên băng ghế nói chuyện, trong đó có một vị bác gái hơn 50 tuổi ăn mặc mộc mạc sạch sẽ đẩy xe nôi, lúc này đang đùa giỡn nói chuyện với em bé.

Lúc Cố Đông đi ngang qua bên cạnh, không khỏi dừng lại bước chân mà nhìn xe nôi, nhưng xe nôi lại có l*иg chống nắng, thấy không rõ bộ dạng của em bé, chỉ có thể mơ hồ thấy được bé con đang ngoan ngoãn nằm ở trong xe nôi, tùy ý bác gái trêu ghẹo, không hề hé răng.

Bùi Lâm đi ở đằng trước, nhìn thấy bên cạnh không có ai, liền quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Cố Đông đang đứng ở phía sau cách mình vài bước ngẩn người, lập tức kêu lên: “Cố Đông?”

Cố Đông không có đáp lại, nhưng dưới chân lại nhanh hơn hai bước, bé con hẳn là đã ngủ rồi. Cố Đông đi đến trước mặt Bùi Lâm, cười nói: “Không có việc gì.”

Hai người đi xa vài bước, bên trong chiếc xe nôi cao cấp ở phía sau, đứa bé vẫn luôn không nhúc nhích như là ngủ rồi, lúc này trong miệng lại thổi bong bóng nước miếng, hai nắm tay nho nhỏ gắt gao nắm chặt, miệng kêu "nha nha".

Bác gái nghe được liền cười tươi đến mức khóe mắt lộ ra nếp nhăn, dụ dỗ nói: “Đông Cô sao vậy? Có phải đã tắm nắng đủ rồi đúng không? Chúng ta về nhà nha!”

Đi xuyên qua hoa viên, tiểu khu phía sau hoa viên chính là toà nhà của Bùi Lâm, Bùi Lâm quẹt thẻ vào cổng.

Chỉ thấy bên trong là sàn cẩm thạch được lau chùi sạch sẽ có thể chiếu ra bóng người, không gian rộng lớn thoải mái, còn có hai cái thang máy. Bùi Lâm ấn một cái, rõ ràng một cái thang máy khác đã ngừng ở lầu một, nhưng hai người lại đợi cái thang máy mà Bùi Lâm đã ấn chạy xuống dưới. Cố Đông vừa thấy liền biết nhà của Bùi Lâm chỉ có thể đi loại thang máy này mới lên được.

Cửa vang lên âm thanh "tít tít", Cố Đông nhìn qua, liền nhìn thấy vị bác gái vừa rồi đang dùng một tay đẩy xe nôi, một tay khác kéo cửa, có chút cố hết sức. Cố Đông không hề nghĩ ngợi liền nhấc chân đi qua hỗ trợ mở cửa.

“Ai nha, cảm ơn cậu bé.” Bác gái nói cảm ơn, cười tủm tỉm đẩy xe nôi đi vào, cũng thuận tay xốc lên l*иg chống nắng của xe nôi, lộ ra bên trong tiểu bảo bảo trắng trẻo mập mạp, tiểu bảo bảo vốn dĩ đang nhắm mắt như là đang ngủ, lúc này lại mở mắt ra một đôi mắt to tròn, đây là một đôi mắt hạnh xinh đẹp, hai hàng lông mi thật dài, vừa đậm lại vừa dày, giống như một cây quạt nhỏ.

“Phốc phốc.” Bé con mặt tròn vo mang theo nét mũm mỉm của trẻ con phun ra một cái bong bóng tới.

Trong nháy mắt Cố Đông nhìn thấy bé con liền sững sờ tại chỗ, đứa nhỏ này rất giống Đậu Giá.