Hành trình đến Đế Đô có chút nặng nề.
Cố Đông nhìn cảnh sắc bên ngoài xe đang lùi lại, Cố Tây thấy vậy, muốn nói lại thôi, cậu rất muốn hỏi anh trai một chút về ba ba khác của Đậu Giá là ai, nói không chừng bọn họ còn có thể lén đi thăm Đậu Giá, nhưng từ sau khi anh trai đưa Đậu Giá đi, cũng chưa từng nhắc đến tên của Đậu Giá.
Mặc dù là vậy, nhưng Cố Tây biết trong lòng anh trai không có quên Đậu Giá.
“Em đang nghĩ cái gì.”
Cố Đông thu hồi ánh mắt, nhìn thấy tâm trạng của Cố Tây hạ xuống, liền cười nói: “Đi ngủ sớm đi.”
Tinh thần của ba rất tốt, mẹ cũng giải phẫu rất thuận lợi, nợ nần bên ngoài cũng đã trả hết, cả nhà đều bình an ở bên nhau. Còn có Đậu Giá, trước đó Cố Đông cũng nhận được điện thoại của Lục Vũ, anh ta nói đã kiểm tra ra bệnh của Đậu Giá, kêu cậu hãy yên tâm, hiện tại người đang tiếp nhận trị liệu cho Đậu Giá chính là bác trai của Lục Vũ, cũng là người có bàn tay thánh trong khoa nhi mà đời trước cậu hy vọng xa vời.
Như vậy là đủ rồi.
Ngủ một đêm, 9 giờ sáng hôm sau, xe lửa đến trạm.
Khi còn học cao trung, Cố Đông thích học văn, Cố Tây thì không thích học bằng cách nhớ, cũng may cái đầu dưa của em trai cũng coi như linh hoạt, cho nên học khoa học tự nhiên. Năm ấy thi đại học, hai anh em nhà bọn họ đều báo danh thi vào Kinh Đô, Cố Tây báo danh vào Đại học Công Nghệ thông tin và xây dựng công trình ở Đế Đô, còn cậu thì báo danh vào Đại học ngoại ngữ ở Kinh Đô chuyên ngành tiếng Nga, hai trường Đại học này nằm gần nhau, đều nằm ở khu vực phía tây Kinh Đô, đối với địa giới ở Kinh Đô mà nói cũng coi như là trung tâm thành phố.
Lúc đăng ký nguyện vọng, Vương Bình cũng nói hai trường này rất tốt, đều gần nhau rất tiện cho Cố Đông quản lý Cố Tây.
Nhưng không nghĩ tới, sinh viên năm nhất và năm hai đều không học ở cơ sở chính, mà học ở cơ sở bên ngoài Kinh Đô rất là xa, phải tới năm 3, năm 4 mới chuyển về đây học.
Nhưng mà ——
Cố Đông nhìn thấy Cố Tây buồn bả không lên tiếng mà khiêng hành lý của bọn họ, liền từ trong tay Cố Tây tiếp nhận đồ vật của chính mình.
Thay thế Cố Tây đi làm ở quán bar, đưa Đậu Giá rời đi, đi thử nghiệm thuốc đều là do cậu lựa chọn, cậu không muốn trên lưng Cố Tây đeo quá nhiều gánh nặng.
Cố Tây không yên tâm để anh trai đi một mình, vừa buồn vừa nói: “Anh, để em đưa anh đến trường học báo danh trước.”
Cố Đông vừa nghĩ đến trường của Cố Tây nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh, liền muốn từ chối, nhưng khi nhớ lại suốt dọc đường đi cảm xúc của Cố Tây không tốt, liền gật đầu đồng ý.
Sau khi xử lý xong thủ tục nhập học, bọn họ lại đến phòng giáo vụ xử lý hồ sơ tạm nghỉ học một năm trước đó.
Lúc này, mới xách theo hành lý tới ký túc xá, Cố Tây làm bộ muốn giúp Cố Đông trải giường chiếu, lại bị Cố Đông ngăn cản.
“Anh có thể tự mình làm, công phu trải giường chiếu của em còn không bằng anh đâu.”
Cố Tây nghĩ đến giường đệm trải chăn nhăn dúm dó của mình cũng đi theo cười một tiếng.
Giữa trưa, hai anh em ở trước cổng trường ăn cơm, nhìn thấy sắc trời không còn sớm, Cố Đông kêu Cố Tây nhanh chóng trở về, muốn đến được trường học của Cố Tây còn phải ngồi ba trạm tàu điện ngầm, thời gian di chuyển ít nhất cũng một tiếng, nếu đi trễ, người nhiều không có chỗ ngồi còn phải chen chúc nhau.
Chờ đến khi thu thập xong mọi thứ, Cố Đông đã nằm trên giường của ký túc xá.
Cuộc sống đã bắt đầu một lần nữa.
Trong phòng ký túc xá có bốn người, phía trên là giường, phía dưới là bàn học có ngăn tủ, bên ngoài ban công là phòng vệ sinh dùng để tắm rửa, ba người khác vẫn còn chưa tới.
Hôm sau, hai bạn cùng phòng trong ký túc xá cũng tới rồi.
Một người thì mang kính đen, trắng gầy, cao khoảng 1m7, tên là Từ Hạo Hiên, là người phương bắc. Người còn lại là một người cao lớn, nói chuyện rộng rãi, mang theo khẩu âm đặc biệt chỉ có ở phương nam, lúc cười rộ lên trông rất là hàm hậu, tên là Lưu Thanh.
Hai người một nam một bắc, nếu đơn giản chỉ nhìn từ bên ngoài, nói thật đúng là rất có cảm tình.