Chương 13

Cố Nhất Dân tức giận đến mức cả mặt đều đỏ, sau đó mở miệng phản bác: "Từ trước cho đến nay tôi chưa từng có ghét bỏ Đông Đông.”

Khi đó, trong lòng ông đúng là có chút khó chịu, nhưng cũng không có ghét bỏ con trai, đây là con của ông, sao ông lại cảm thấy con trai làm ông mất mặt được.

Vương Bình là cố ý nói như vậy, nhìn thấy tâm tình của Cố Nhất Dân không còn hèn nhát nặng nề giống như lúc trước nữa, lúc này mới nói: “Nếu ông còn là đàn ông, sau này cũng đừng có tự sa ngã làm một tên phế vật, tại sao con trai lại phải đưa Đậu Giá đi, đều là do chúng ta vô dụng, Cố Nhất Dân, nếu ông vẫn còn hèn nhát sợ người trong thôn nói ra nói vào, chờ khi nào ông khoẻ lại, tôi sẽ ly hôn với ông, Đông Đông sẽ ở cùng với tôi, sẽ không làm ông cảm thấy mất mặt xấu hổ.......”

Cố Nhất Dân: “Không được, đó cũng là con trai của tôi, ai dám nói xấu nó, tôi đánh chết kẻ đó.”

Vương Bình gả cho Cố Nhất Dân hơn hai mươi năm, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Nhất Dân tâm huyết dâng trào đến vậy, trước kia xảy ra đủ chuyện cũng không nhắc lại. Từ đây về sau, tuy rằng Cố Nhất Dân vẫn như cũ nói chuyện không nhiều lắm, nhưng tinh thần tốt hơn lúc trước rất nhiều, tích cực làm phục kiện, tranh thủ sớm dưỡng thương cho tốt để xuất viện.

Giờ phút này lại bị lão bà nói như vậy. Lần đầu tiên Cố Nhất Dân ở trước mặt con cái thể hiện uy nghiêm của người làm ba, nói: “Chuyện trong nhà không cần hai đứa phải lo lắng, nếu hai đứa thật sự muốn nghĩ cho ba mẹ, vậy thì về trường đi học cho tốt, chân của ba đi không được, nhưng thân thể cũng không có phế.”

Vương Bình dùng giọng điệu thương lượng nói: “Cố Đông, con cũng đi đi, đến trường học sớm một chút, con đã tạm nghỉ học một năm rồi, đừng có chậm trễ nữa.”

Cố Đông đã tạm nghỉ học một năm, trường học cũng hỗ trợ bảo lưu học tịch, nếu lại không đi báo danh, vậy sẽ hoàn toàn trở thành phế thải. Đời trước đã bỏ lỡ không thể học đại học, Cố Đông đương nhiên rất muốn trở về trường đi học, nhưng với tình huống hiện giờ trong nhà, cậu thật sự không yên lòng rời đi.

Dì cả ở bên cạnh cũng khuyên bảo: “Cố Đông, con cứ yên tâm đi học đi, bác sĩ nói ba con khôi phục rất tốt, chờ thêm hai ngày nữa là có thể xuất viện, dì sẽ dọn tới nhà con ở một đoạn thời gian để hỗ trợ chiếu cố ba mẹ con.”

Cố Tây nhìn anh trai nói: “Anh, anh không đi học, em cũng không đi.”

Cố Nhất Dân lên tiếng: “Bớt nói linh tinh đi, đều đi học hết cho tôi, chuyện trong nhà vẫn còn chưa đến lượt hai đứa làm chủ đâu.”

Vương Bình làm việc rất lưu loát, trong ngày liền nhờ em gái mua cho hai đứa con trai vé xe lửa đi Kinh Đô. Ngày 25, Vương Bình và Cố Nhất Dân xuất viện, Cố Đông và Cố Tây thu dọn mọi thứ trong nhà đều thỏa đáng, dì cả cũng từ Huyện Lâm Thủy mang theo hành lý lại đây, cười trấn an hai anh em: “Hai đứa cứ yên tâm đi học đi, trong nhà đã có dì coi rồi, hai đứa em họ của tụi con cũng vừa lúc đều trọ ở trường, cho nên dì rất rảnh rỗi.”

6 giờ tối ngày 29...

Cố Đông và Cố Tây vác hành lý chuẩn bị ra khỏi nhà, Vương Bình mua vé xe lửa cho hai người là giường nằm, 8 giờ tối bắt đầu chạy, chỉ cần ngủ một giấc dậy liền đến Kinh đô, sau đó đến trường học báo danh là được.

“Hai đứa đi đi, ở bên ngoài phải chắm sóc bản thân cho thật tốt, đừng luyến tiếc xài tiền.” Vương Bình nghĩ đến số tiền trong nhà từ đâu mà có được, trong lòng rất khó chịu, nhưng trên mặt vẫn cố tươi cười, tối hôm qua, bà đưa cho con trai lớn một cái thẻ ngân hàng, bên trong có năm vạn đồng, nhìn thấy con trai lớn cầm tiền, trong lòng bà mới yên tâm một chút.

Cố Nhất Dân ngồi ở trên xe lăn, khóe mắt hơi đỏ, chờ đến khi con trai đi xa không còn thấy bóng dáng, liền nhỏ giọng nói lên đường bình an, lên đường bình an.