Chương 9: Kẻ phản bội

Dịch: Anh Nguyễn

"Đại tá, ngài thật đúng giờ! Đúng một phút." Đôi môi của Long Thần cong lên thành một nụ cười rạng rỡ ngay lúc cánh cửa được mở ra. Anh ta khoảng 25 hoặc 26 tuổi với mái tóc đen dài được buộc cao và một thanh kiếm dài ở thắt lưng. Anh ấy quyến rũ và tuyệt vời, toát lên phong cách tinh tế và trung tính.

Tuy nhiên, Hách Cảnh Diêm chưa kịp nói gì thì Long Thần đã sửng sốt vì anh nhìn thấy người mà Hách Cảnh Diêm đang ôm là một thiếu niên xinh đẹp, quần áo xộc xệch.

“Đại tá, cái này...?” Long Thần nhìn chiếc váy cưới trên người Từ Dương Nhất, dường như khó có thể tin được những gì mình vừa nhìn thấy.

"Chuyện gì đã xảy ra thế? Đây là cô dâu à? Một người đàn ông?"

"Cậu nghĩ đây là ai? Tất nhiên là vợ tôi rồi. Đừng nói nhảm nữa. Đi thôi." Hách Cảnh Diêm không muốn giải thích quá nhiều với Long Thần mà đưa Từ Dương Nhất rời đi. Tuy nhiên, hắn chưa đi được bao xa thì Từ Dương Nhất đã bắt đầu huênh hoang và phát cuồng.

"Hách Cảnh Diêm, tên khốn này, thả tôi xuống. Tôi đã bảo là tôi sẽ không đi đâu cả." Một đòn vào người.

Hách Cảnh Diêm vẫn đang thu mình lại, đột nhiên nói: "Em yêu, tay đao hay nắm đấm, em thích cái nào hơn?"

"Hử?" Từ Dương Nhất sau khi nghe Hách Cảnh Diêm đột nhiên nói những gì và định chửi rủa, nhưng vào lúc này, cậu cảm thấy gáy đau và kết quả là bất tỉnh.

Long Thần sắc mặt sa xuống sau khi nhìn thấy điều này: “Mặc dù tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cậu ấy chỉ là một cậu bé thôi! Anh có nghĩ rằng anh đã đánh cậu ấy quá mạnh không?

"Cậu bé này trông xinh đẹp như một con búp bê bằng sứ vậy." Long Thần thầm nghĩ.

"Cậu có nghĩ bây giờ là thời điểm thích hợp để nói về chuyện này không? Vừa rồi cậu đã cố phá đám tôi, đúng không?" Không có lời giải thích, Hách Cảnh Diêm cau mày và liếc nhìn Long Thần.

Long Thần nhún vai: "Đại tá, ngài đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu."

Sau đó rời đi.

“Có lẽ tôi nên khiến trang web hẹn hò mù quáng của cậu... bị chặn!” Hách Cảnh Diêm nở một nụ cười ranh mãnh với một số nguy hiểm tiềm ẩn.

Tuy nhiên, Long Thần, không hề sợ hãi, nở một nụ cười vui vẻ với Hách Cảnh Diêm: “Chúng ta có xu hướng giữ mối hận thù. Nếu anh làm thế, thật khó để nói liệu một ngày nào đó tất cả bọn họ có đứng lên thách thức anh hay không khi bọn họ không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình."

"Anh ta đang giỡn hả? Làm thế nào mà sống độc thân mà không có phụ nữ được? Anh ta đã cưới vợ nhưng lại không để chúng tôi yên thế. Anh ta đã quên cam kết của chúng ta là chia sẻ niềm vui và nỗi buồn của nhau rồi à?"

"Hoặc vợ anh đi cùng cũng không sao. Cậu ấy rất dễ thương nên tôi chắc chắn bọn họ cũng sẽ thích cậu ấy lắm."

Hách Cảnh Diêm được miêu tả là một người nổi loạn trong khi Long Thần thì lại là một người xảo quyệt. Chỉ cần bị thứ khác uy hϊếp, anh ta sẽ đáp lại bằng vẻ mặt ngây thơ, buộc đối phương phải ngoan ngoãn đầu hàng. Tuy nhiên, điều đó còn phụ thuộc vào đối thủ là ai. Ít nhất thì nó không có tác dụng với Hách Cảnh Diêm.

Hách Cảnh Diêm nhếch miệng cười: “Nếu cậu thật sự có thể chinh phục được thì chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trên mặt Hách Cảnh Diêm, Long Thần biết Hách Cảnh Diêm sẽ không giao người đàn ông của mình cho bọn họ. Hoặc cho dù Hách Cảnh Diêm có thật sự làm vậy, bọn họ cũng không thể chạm vào mà chỉ đứng nhìn. Nếu họ không vâng lời thì hậu quả sẽ nghiêm trọng. Biết đã không thể đắc tội một kẻ phản nghịch, Long Thần đành nhượng bộ: “Tôi thay mặt anh em chúng tôi rất cảm kích lời đề nghị tốt bụng của anh, nhưng tôi sợ họ sẽ không có may mắn hưởng thụ, vì vậy chúng tôi tốt hơn hết là để nó cho anh quản đi!"

"Tất cả mọi người sẽ gặp kết cục tồi tệ nếu thực sự chạm vào người đàn ông của anh ta mặc dù những gì anh ta nói nghe có vẻ hào phóng. Ai muốn trở thành mục tiêu trong cơn bão đâu chứ? Chúng tôi không ngu vậy đâu."

“Kẻ phản bội được tìm thấy trong trại quân sự và đang được áp giải đến Tấu Bác. Chúng tôi đang chờ chỉ thị của anh.” Long Thần giấu đi thái độ vui tươi của mình, đột nhiên chuyển sang vẻ mặt dữ tợn. Khuôn mặt anh luôn trở nên lạnh lùng và hung ác khi làm việc.

“Ừm-hmm.” Vẻ vui mừng cũng biến mất trên gương mặt Hách Cảnh Diêm. Mặc dù câu trả lời rất đơn giản nhưng bầu không khí lại trở nên ngột ngạt hơn nhiều.

Bình luận và đề cử truyện nha mọi người (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)