Chương 10: Hai con quỷ

Dịch: Anh Nguyễn"Tao sẽ không khai gì đâu Hách Cảnh Diêm, mày có thể làm gì được tao hả?" Trong căn phòng giam ẩm ướt, một người đàn ông bị roi xé xác nặng nề nhưng gã vẫn từ chối tiết lộ tên kẻ đứng phía sau.

Hách Cảnh Diêm nghe vậy thì chế nhạo: "Bí mật tàng trữ vũ khí cũng đủ khiến mày ngồi tù cả đời đấy. Tốt nhất mày nên thành thật một chút, nếu không tao sẽ không nhân từ mà thôi tra tấn mày."

Hách Cảnh Diêm ngồi như một lãnh chúa, liếc nhìn người đàn ông với ánh mắt lạnh lùng và nói với giọng điệu bình tĩnh như đang mất dần kiên nhẫn với người đàn ông này.

Từ Dương Nhất đang ngủ bên cạnh Hách Cảnh Diêm, Long Thần đứng ở phía sau.

"Phụt.” Người đàn ông nhổ nước bọt vào Hách Cảnh Diêm, cong đôi môi, khịt mũi: "Nếu mày có thể gϊếŧ tao ngay mà không cần tra tấn thì đừng có nói nhảm nữa. Mày lãng phí thời gian làm gì? Tao sẽ không khai mà chống đối mày tới cùng."

Tuy nhiên, Hách Cảnh Diêm đột nhiên cười khúc khích khi nghe người đàn ông nói vậy: "Long Thần, cậu nghĩ tôi nên làm gì?"

Đó không phải là câu hỏi để tham khảo ý của Long Thần mà đó là mệnh lệnh. Tuy nhiên, người đàn ông này lại không biết điều đó, nên nói với giọng điệu khinh thường: “Tao nghe nói Hách Cảnh Diêm là một kẻ không sợ gì, nhưng không ngờ mày cũng chỉ là kẻ hèn nhát thôi, dựa dẫm vào cấp dưới của mình vì một việc nhỏ như vậy..."

Ngay sau đó, Long Thần nói: "Xong chưa?"

Với ánh mắt lạnh lùng, Long Thần rút thanh trường kiếm của mình ra để chém một vết thương sâu, máu bằn tung tóe trên ngực người đàn ông trước khi người đàn ông này hiểu ra ý anh ta. Sau đó, cho đến khi người đàn ông cảm thấy đau đớn với đôi mắt mở to, vết thương tàn nhẫn thứ hai trên ngực gã lại xuất hiện. Và dường như có thể nghe thấy âm thanh của cơ bắp bị rách. Cộng thêm mùi máu tanh, khung cảnh trong phòng trông vô cùng kinh hãi.

Người đàn ông phun ra mấy ngụm máu rồi quỳ xuống, một tay đỡ toàn bộ cơ thể mình trên mặt đất. Bây giờ, gã không còn bình tĩnh và tự chủ như trước - đôi đồng tử đỏ ngầu và run rẩy đã phản ánh lên nỗi sợ hãi của gã.

“Bây giờ mày đã thay đổi ý định chưa?” Thay vì nhìn người đàn ông, Hách Cảnh Diêm chạm vào khuôn mặt dễ thương của Từ Dương Nhất và nhếch mép cười. Sắc mặt Hách Cảnh Diêm vẫn luôn bình tĩnh, bất động, dù có nói gì đi nữa.

"Không sao đâu. Tôi vẫn có thể buộc gã khai nếu gã không chịu hợp tác." Long Thần vẻ mặt ngây thơ vô hại, rút kiếm chém một nhát nữa vào người đàn ông. Máu chảy ra, trông rất sợ hãi.

Vẻ sợ hãi trên mặt người đàn ông càng hiện rõ khi nghe thấy cuộc trò chuyện bình thường giữa Hách Cảnh Diêm và Long Thần: "Tao sẽ nói cho bọn mày biết, tao sẽ nói cho bọn mày biết. Đừng gϊếŧ tao, đừng gϊếŧ tao...”

Lúc này, người đàn ông này sợ đến mức túm chặt lấy quần của Hách Cảnh Diêm cầu xin tha thứ, lẩm bẩm nói đừng gϊếŧ gã.

Hách Cảnh Diêm duỗi đôi chân dài của mình đá người đàn ông sang một bên, ra lệnh: “Ghi lại tất cả những gì hắn nói và đặt lên bàn của tôi sau."

Sau đó, hắn ôm Từ Dương Nhất đi ra khỏi phòng giam.

Long Thần đuổi kịp hắn, nói đùa: “Anh cho rằng ai dám chống lại anh như vậy?"

Hách Cảnh Diêm có vẻ không mấy hứng thú. "Ai biết được? Cậu biết đấy, tôi là một người rất nổi tiếng."

Hắn nói với giọng lười biếng, có vẻ như đang coi thường đối thủ của mình. Đây không phải là lần đầu tiên các trại do hắn kiểm soát gặp rắc rối. Luôn có người ghen tị và gây rắc rối cho hắn.

“Lần trước, tinh thần quân đội của chúng ta đã trục trặc và lung lay, trong khi lần này, quân nhu lại có vấn đề. Tiếp theo là gì đây nhỉ? Tôi khá tò mò rồi đấy. Với lâu rồi không dùng đến kiếm, có chút hưng phấn." Long Thần mỉm cười, dung mạo tuy rằng đẹp nhưng lại đáng sợ.

"Được rồi, giao gã cho cậu xử lý đấy."

"Thật sao? Tuyệt vời! Tôi đột nhiên tự hỏi một người có thể chịu đựng bao lâu mới tới giới hạn của mình."

Hai người đàn ông, thực sự giống như hai con quỷ vậy.

Bình luận và đề cử truyện nha mọi người (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)