Chương 8: Đưa cậu về quân đội

Dịch: Anh Nguyễn

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Từ Dương Nhất thở phào nhẹ nhõm khi biết mình sẽ được cứu. Ngược lại, Hách Cảnh Diêm cau mày, trong lòng than phiền: "Long Thần, cậu thật đúng là đến đúng lúc. Tốt nhất cậu đừng nói với tôi rằng cậu cố ý làm như vậy."

Đúng vậy, Hách Cảnh Diêm rất tức giận vì đêm tâm hôn là đáng giá ngàn vàng. Bất cứ ai cũng có thể tức giận vì bị làm phiền như thế này.

"Anh không phải bận việc à? Đi đi chứ!" Từ Dương Nhất nói với giọng hài lòng vì cậu nghĩ Hách Cảnh Diêm hiện tại không thể làm gì mình.

Tuy nhiên, Hách Cảnh Diêm mỉm cười ranh mãnh khi nghe Từ Dương Nhất nói: "Em yêu, em không biết bây giờ tôi đang khao khát việc quan hệ sao? Nếu em cứ tỏ ra thiếu tôn trọng tôi như thế này, tôi sẽ buộc phải làm ngay đấy."

Từ Dương Nhất có thể đọc được vẻ mặt nghiêm túc của Hách Cảnh Diêm. Hơn nữa, cậu đã cảm giác được có thứ gì đó đang đưa vào cơ thể mình, chậm rãi di chuyển ra vào.

Từ Dương Nhất bị sốc vì đồng tử giãn ra, "Có phải... ngón tay của anh ấy ở trong mình không?"

Cảm nhận được chuyển động của hắn, Từ Dương Nhất lập tức đỏ mặt, nhanh chóng đá vào ngực Hách Cảnh Diêm: "Đau quá. Rút nó ra!"

Từ Dương Nhất hét lên sợ hãi và vùng vẫy muốn thoát khỏi Hách Cảnh Diêm, nhưng mọi nỗ lực của cậu đều vô ích.

"Bây giờ em sợ rồi chứ gì? Vừa rồi em bảo tôi rời đi. Em không nhớ điều đó à?" Hách Cảnh Diêm có phần nổi loạn – hắn càng phấn khích hơn khi nhìn thấy Từ Dương Nhất chật vật như vậy.

Sự sợ hãi hiện rõ trong mắt Từ Dương Nhất khi cậu nhìn thấy ánh mắt hiện tại của Hách Cảnh Diêm. Cậu trèo lên định trốn thoát, nhưng Hách Cảnh Diêm dễ dàng đè đầu và toàn bộ cơ thể bằng một nụ cười có vẻ dễ chịu nhưng đầy đe dọa.

“Xin lỗi, tôi xin lỗi vì điều đó. Được không?” Từ Dương Nhất xin lỗi hắn, biết rằng đây không phải lúc ném trứng vào đá.

"Chết tiệt. Ngay cả những ngón tay gầy gò của anh ta cũng có thể gϊếŧ chết mình chứ đừng nói đến nam căn của anh ta. Không, không, không. Người đàn ông này hoàn toàn điên rồi. Không có thời gian để mình quan tâm quá nhiều như vậy. Mình phải chạy."

Cảm nhận được sự sợ hãi của Từ Dương Nhất, Hách Cảnh Diêm định tiếp tục trêu chọc cậu một lúc. Tuy nhiên, Long Thần ngoài cửa lại ngắt lời: "Đại tá, ngài chỉ còn lại một phút thôi."

Hách Cảnh Diêm cau mày tức giận và nghĩ: "Có phải cậu ta có ác cảm với mình vì lần trước mình không cho cậu ta đi hẹn hò không?"

"Năm mươi, bốn mươi chín..." Long Thần nhìn đồng hồ trên tay, cười tà ác đếm ngược.

"Thằng nhóc chết tiệt, hôm khác tôi sẽ đá đít cậu." Hách Cảnh Diêm không còn hứng thú tiếp tục nữa nên buông Từ Dương Nhất ra và chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, trong đầu hắn như nảy ra điều gì đó, hắn nhướng mày: "Vì vợ mình thực ra là đàn ông nên mình đưa cậu ấy về quân đội cũng không sao cả."

Từ Dương Nhất nghĩ rằng lần này là cơ hội cuối cùng để cậu có thể thoát khỏi Hách Cảnh Diêm nên cậu thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, nhìn thấy Hách Cảnh Diêm đột nhiên trở về, cậu lại hoảng hốt kéo váy lui về đầu giường. Cùng lúc đó, Hách Cảnh Diêm bắt lấy mắt cá chân của Từ Dương Nhất và kéo tay cậu đi về phía cửa.

“Cái... Anh đang làm gì vậy?” Từ Dương Nhất lắp bắp sợ hãi. Đương nhiên cậu sẽ không ngoan ngoãn như vậy – cậu vội vàng tát vào mặt Hách Cảnh Diêm mắng: “Đồ khốn nạn, thả tôi ra, tôi sẽ không đi đâu..."

Từ Dương Nhất nghĩ rằng Hách Cảnh Diêm sẽ nổi cơn thịnh nộ và để cậu ở đây một mình vì cái tát đó. Trước sự ngạc nhiên của cậu, Hách Cảnh Diêm mỉm cười và nói: "Không sao đâu em yêu. Em có thể đánh tôi bao nhiêu cũng được, nhưng tôi sẽ bắt em quay lại giường."

Hách Cảnh Diêm có vẻ khá bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Từ Dương Nhất hoàn toàn không nói nên lời và tuyệt vọng. Tuy nhiên, có vẻ như sự thật là cậu đã bị Hách Cảnh Diêm bắt làm nô ɭệ.

Bình luận và đề cử truyện nha mọi người (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)