Chương 5: Vợ tôi là đàn ông

Dịch: Anh Nguyễn

"Đồ khốn! Bỏ tay ra khỏi người tôi." Từ Dương Nhất rất tức giận vì Hách Cảnh Diêm đã đưa tay vuốt ve khắp cơ thể cậu. Cậu dùng sức vùng vẫy dữ dội, đôi chân dài của Từ Dương Nhất đá vào mặt Hách Cảnh Diêm. Tuy nhiên, Hách Cảnh Diêm không có ý định dừng lại, Từ Dương Nhất liền quay đầu cắn vào cánh tay của Hách Cảnh Diêm. Kết quả là mùi máu lan ra trong miệng Từ Dương Nhất, nhưng người đàn ông phía trên vẫn bất động.

Từ Dương Nhất sửng sốt, thả lỏng vết cắn, nhìn Hách Cảnh Diêm, người có vẻ sợ hãi hoặc bối rối đến mức không có phản ứng gì.

"Tốt! Người đàn ông này cuối cùng đã phải đối mặt với sự thật." Từ Dương Nhất trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vào lúc này, dươиɠ ѵậŧ của cậu đột nhiên bị Hách Cảnh Diêm nắm chặt và kéo nhẹ khiến Từ Dương Nhất mở to mắt và hú lên đau đớn: "Hách Cảnh Diêm, anh thật biếи ŧɦái. Anh chết chắc rồi!”

Cậu hét lên tên đầy đủ của Hách Cảnh Diêm mà không hề tôn trọng.

Hiện tại, Hách Cảnh Diêm cuối cùng cũng nhận ra.

Hắn nhướng mày, vẻ mặt bình thường nói: “Em đúng là đàn ông."

"Mình nghe ông già nói rằng trong Từ gia có một cặp song sinh giống hệt nhau, vậy đứa ở dưới thân mình chính là một trong hai đứa trẻ song sinh đó sao? Thật thú vị, mặc dù mình không biết chuyện gì đang xảy ra. Mình, Hách Cảnh Diêm bây giờ đã lấy một người đàn ông làm vợ! Cậu ta còn là một con ngựa hung dữ với vẻ ngoài xinh đẹp nữa chứ."

Nụ cười trên khoé miệng rộng hơn, Hách Cảnh Diêm vuốt ve làn da mềm mại và mịn màng trên đùi trong của Từ Dương Nhất và cúi xuống cười toe toét bên tai Từ Dương Nhất: "Tôi không nghĩ mình có khuynh hướng đồng tính, nhưng vợ tôi rất đẹp, có lẽ tôi có thể thử nó."

"Thử?" Từ Dương Nhất gần như phát điên.

"Nhìn đi. Tôi là đàn ông!" Từ Dương Nhất trừng mắt nhìn Hách Cảnh Diêm, người vẫn tùy tiện chạm vào Từ Dương Nhất dù đã biết sự thật.

"Đúng là đàn ông!" Hách Cảnh Diêm dùng bàn tay to đùa nghịch khuôn mặt Từ Dương Nhất, cười ranh mãnh: “Trông cậu giống hệt chị gái mình nên cũng không thành vấn đề!”

"Nhưng quả thực, tính cách và ngoại hình của Từ Dương Nhất đều là mẫu người mình thích, nên dù cậu ấy là nam hay nữ, cậu ấy đều là của mình."

"Cái gì!? Anh điên à? Có thể anh thì được, nhưng với tôi thì không. Hãy để tôi đi!" Từ Dương Nhất đang định đứng dậy, lại bị Hách Cảnh Diêm cao hơn mình rất nhiều đẩy trở lại giường, “Bố cậu đã bắt cậu cưới tôi nên giờ cậu là vợ tôi. Muốn trốn thoát? Đi đâu?”

Hách Cảnh Diêm cười ranh mãnh nói, toát ra vẻ nguy hiểm như một con sói hung dữ.

"Anh đang nói vớ vẩn! Tôi bị buộc phải mặc váy cưới của chị gái tôi vì chị ấy đã bỏ trốn cùng người khác. Đừng có lôi tôi vào. Cút ra!" Từ Dương Nhất tức giận đến mức vô tình tiết lộ bí mật này.

Rõ ràng, Hách Cảnh Diêm cong môi: "Ồ! Tôi hiểu rồi! Lý do là vì chị gái của cậu đã bỏ trốn theo người khác à!"

Đến bây giờ Từ Dương Nhất mới nhận ra mình đã ngu ngốc đến mức nào khi tiết lộ sự thật đó. Từ Dương Nhất nhếch miệng và nghĩ: "Mình thật ngu ngốc!"

Tuy nhiên, không một lời nào được nói ra.

Thấy Từ Dương Nhất không có phản kháng gay gắt, Hách Cảnh Diêm cười khúc khích rồi nói: “Được rồi, bây giờ tôi đã biết chị gái của cậu đã bỏ trốn, trong khi cậu, em trai của cô ấy, đã thay thế cô ấy để cưới tôi, vậy nói cho tôi biết, tôi nên làm gì? Tôi làm gì? Làm gì hử? Tôi có nên buộc tội bố cậu tội lừa đảo trong hôn nhân và bỏ tù cả hai không?"

Nụ cười trên mặt Hách Cảnh Diêm tuy có duyên nhưng lại đáng khinh.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Từ Dương Nhất nhăn mặt khinh thường nói: "Anh đang đe dọa tôi à?"

"Không. Tôi chỉ đang đàm phán với cậu thôi." Một nụ cười lớn lại xuất hiện trên khuôn mặt của Hách Cảnh Diêm.

Bình luận và đề cử truyện nha mọi người (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)